Xin lỗi chị,công ty đã không còn nhận dịch vụ từ ngày hôm qua. Chị nên đặt sớm. Khách hàngphần lớn đặt trước một tuần – Cô nhân viên trực nhã nhặn. Cô ta tỏ ý rất lấy làmtiếc và hẹn khách hàng vào dịp Giáng sinh năm sau.
Chiếc ống nghetrong tay Quyên trở nên nặng nề. Đây là cuộc gọi đến địa chỉ thứ 31 trong thànhphố, cũng là số điện thoại cuối cùng của danh bạ chỉ dẫn các dịch vụ quà tặng.
Càng ngày, người tacàng cần tới ông già Noel, đến nỗi các công ty dịch vụ không còn sót ông già nàođể đi phát quà nữa. Chỉ mới vài hôm trước, khi cơn gió mùa đông bắc kéo theo mưaphùn rét căm thay thế cho những đợt nắng hanh hao trái mùa, các ông già Noel đãđèo nhau phóng xe máy chạy băng băng ngoài đường phố.
Những bóng áo đỏđeo râu, đội mũ len lỏi giữa dòng người nườm nượp đổ đi sắm đồ Giáng sinh. Mấyngày nay, Quyên túi bụi với chứng từ quyết toán cuối năm để chuẩn bị đối mặt vớicuộc thanh tra gắt gao của phòng thuế. Và kết quả là cô quên khuấy mất việc phảiđặt hàng ông già Noel từ trước.
![]() |
Mới ba giờ chiềunhưng công ty đã vắng tanh. Ông sếp người Đức có tham việc đến mấy cũng đànhđoạn cho nhân viên nghỉ sớm. Bản thân ông ta đã rời khỏi tòa nhà sau cuộc họpbuổi sáng, ra thẳng sân bay với chiếc va li để sẵn trong cốp xe và ngồi trênchiếc ghế hạng thương gia mà điểm đến của nó là Frankfurt. Ông ta sẽ kịp dự bữatối Giáng sinh với gia đình trong căn biệt thự ngoại ô khi chuông đồng hồ điểmtiếng thứ chín.
Quyên tắt máy tínhvà khóa cửa phòng. Hành lang thường ngày vắng tanh nhưng hôm nay nhộn nhịp ngườiqua lại. Hầu hết các công ty đều được nghỉ sớm. Nhân viên cổ cồn đi thành từngnhóm chia sẻ về chương trình Giáng sinh buổi tối.
Những câu chuyệnrôm rả kéo vào tận trong cầu thang máy. Cô đứng nép vào góc trong cùng để nhườngchỗ cho một cô gái mới vào. Cầu thang gần như quá tải. Hộp quà trở nên cồng kềnhvà cô nâng cao nó lên đầu để khỏi bị những người khác ép bẹp.
Gió lạnh lùa thốctừ khoảng trống giữa hai dãy nhà cao tầng. Quyên co ro trong chiếc áo jacketmỏng. Cô áng chừng phải mất một tiếng nữa mới vượt qua được những nút kẹt xe đểkịp đến trường học đón con gái.
Bé Chi cũng mặc mộtchiếc jacket màu vàng giống mẹ. Hai mẹ con thường mặc trang phục giống hệt nhautrong cùng một ngày. Một chiếc áo to, một chiếc áo nhỏ, tựa bản sao của các nhânvật trong bộ truyện tranh. Bé Chi trèo tót lên yên xe, bắt đầu chủ đề mà Quyênđã biết trước.
- Mấy giờ ônggià Noel mới đến hả mẹ?
- Như mọi nămcon ạ.
- Con đã viếtđiều ước nhét vào bít tất đêm hôm qua, sáng nay không thấy nữa, chắc ông giàNoel đến lấy rồi mẹ ạ.
- Đúng rồi, ônggià Noel thường đến lấy từ hồi đêm.
- Năm nào concũng thức đợi ông già Noel đến lấy điều ước mà không nhìn thấy.
- Ông già Noelchỉ đến khi trẻ con đã ngủ say. Con biết rồi còn gì.
![]() |
Cô choàng ra saukéo bàn tay nhỏ bé về phía mình. Con gái cô đã bắt đầu tập viết bút mực và hômnào đi học về những ngón tay cũng có một vài vết tim tím.
Bàn tay cô cách đây20 năm cũng tím như thế này, nhưng lúc đó cô không có một bàn tay khác để vuốtve lên vệt màu sắc ấy. Những câu hỏi bất tận của con bé cứ lặp đi lặp lại ngầnấy nội dung và kéo dài cho đến lúc cô cất xe xuống gầm tòa nhà, mở khóa cửa ngôinhà cóng lạnh rồi chuẩn bị đồ ăn tối.
Tối nay cô làm mónbắp cải cuốn thịt bò phủ nước xốt cam trộn bơ và khoai tây. Sau đó sẽ ăn trángmiệng bằng dâu tây tẩm đường và bánh tráng pho mát. Nó nuốt vội vàng một miếngbắp cải và thảng thốt.
- Nhỡ ông giàNoel quên con thì sao.
- Không quênđược – Quyên không nhìn vào mắt con bé – Ông già Noel đã quên con bao giờ đâu.
- Nhưng ông giàNoel phải mang quà đến cho nhiều trẻ con thế…
- Không quênđược – Quyên thì thầm. Con bé lo lắng đến nỗi không ăn tiếp được nữa.
Quyên không biết sựâu lo của đứa trẻ 6 tuổi phát sinh từ đâu nhưng càng ngày nó càng mắc tính cẩnthận của một người đã trưởng thành. Hôm nào đưa con đến trường, cứ đúng lúc cônổ máy xe là con bé đứng trên bậc thềm, ánh mắt tỏ ra lo lắng.
- Chiều mẹ đừngquên đón con mẹ nhé.
- Mẹ quên làmsao được, con gái – Cô vẫy vẫy tay cười tươi rói trong khi ngực nhói lên tậncổ họng.
Nó luôn sợ bị bỏquên. Và có một lần cô đến muộn, sau cuộc họp bất thường kéo dài. Bầu trời đầuđông đã buông bóng tối đen đặc lên dãy hành lang lớp học. Sân trường hun hút giókhiến những cánh cửa sổ quên không cài bung ra đập thình thình vào vách tường.
Trường mở thêm dịchvụ đón trả muộn, nên bố mẹ học sinh có lỡ bận việc cũng yên tâm rằng lũ trẻ đangngồi xem phim hoạt hình trong phòng chờ với cô trông phụ. Nhưng khi cô dựng vộichân chống xe và bổ nhào lên bậc tam cấp thì thấy một cái bóng nhỏ thó đang ngồibất động trên dãy ghế ngoài hành lang.
- Con! -Trong khoảnh khắc, cô thấy cay sè trong hốc mắt. Sao con lại ngồi đây? Sao khôngngồi trong phòng?
Cô trông phụ xuấthiện sau cánh cửa phòng mù mờ ánh đèn neon.
- Em đã bảo cháuvào trong này xem phim hoạt hình mà cháu nhất định nói rằng phải ngồi đó chờ,nhỡ đâu mẹ đến không nhìn thấy sẽ đi tìm nơi khác.
Rồi một lần khác,cô dậy sớm, chuẩn bị bữa ăn sáng trong khi con gái còn đang ngủ say. Cô quên mộtthứ gia vị và chạy xuống siêu thị 24/24 dưới tầng trệt. Chỉ áng chừng mươi phút.Lúc quay lên, cô thấy con bé ngồi im lặng trong bóng tối, bộ đồ ngủ lùng nhùngtrên người và đôi mắt ngập đầy nước.
- Mẹ, con tưởngmẹ không về nữa.
Nỗi sợ bị bỏ rơi ámảnh đến mức ngay cả trong giấc mộng, nó cũng quờ sang bên cạnh để giữ chặt taymẹ. Còn cô thì bị ám ảnh lây nỗi ám ảnh của con bé. Miếng bánh pho mát trở nênđắng ngắt khi con bé nhắc đến ông già Noel.
Năm bé Chi ba tuổi,cô tự đóng vai ông già Noel. Cô thấy việc này thật đơn giản, cô đã tự làm quánhiều việc cho mình và con gái, chỉ đóng giả ông già Noel trong năm phút có gìlà nặng nhọc.
Cô mua sẵn một bộgiả trang, có quần áo đỏ viền bông trắng, mũ đỏ, thắt lưng da đen, ủng da đenbọc tuyết, bộ râu dài trắng cước làm bằng sợi nhân tạo, với túi quà vải đỏ tođùng thắt dải rút. Bộ quần áo cỡ chừng cho một võ sĩ quyền anh hạng nặng xỏ vừa.
![]() |
Cô độn hai chiếc áobông và ba áo len bên trong đến phát ngốt, đi thêm đôi giày cao chín phân nhưngvóc dáng bé nhỏ vẫn lọt thỏm bùng nhùng trong lớp nhung the đỏ. Cô bấm chuông,khệ nệ hạ túi quà trên lưng xuống. Bé Chi lễ mễ chạy ra, đôi mắt rực sáng, nhưngnó cuống quá vấp ngã đánh oạch trên nền nhà.
- Ôi con!
Ông già Noel kêulên bằng giọng phụ nữ và chạy lại đỡ con bé.
Tức thì nó nhìn ônggià chăm chú.
- Mẹ à?
- Ta là ông giàNoel, đến từ Lapland, xứ sở Phần Lan đầy băng tuyết. - Ông già Noel cất giọng ồmồm kỳ quặc - Ta đến đây nhờ tám con tuần lộc kéo xe.
Con bé nghiêng đầubăn khoăn. Nó dòm ông già Noel bằng đôi mắt thông minh và nhạy cảm quá sớm sovới một đứa trẻ ba tuổi, nhưng sau đó nhanh chóng ôm lấy bọc quà và tỏ vẻ sốtruột muốn mở xem bên trong.
Ông già Noel thởphào, giơ tay vẫy chào đứa trẻ và hẹn mùa Giáng sinh năm sau, giờ ông còn phảiđi đưa quà cho nhiều em bé ngoan khác, rồi quay vội đi để con bé khỏi kịp thấyđôi mắt ông già đang ứa nước.
Năm con bé lên bốn,rút kinh nghiệm lần trước, cô nhờ ông ngoại của bé Chi. Ba cô đã có sẵn bộ râutrắng cước, thân hình to béo phúc hậu, ông nện chân thình thịch xuống mặt sàn,cất giọng cười “hô hô hô” rất đúng kiểu.
Ông nói một tràngtiếng Nga rồi lại tự dịch sang tiếng Việt rằng ông nghe nhiều người nói bé Chilà một đứa trẻ ngoan. Sau rốt, ông cũng vẫy chào và hẹn đến mùa Giáng sinh nămsau. Quyên theo ông ra cửa, đứng ở góc hành lang giúp ông tháo đồ giả trang rồicho vào túi đựng. Cô cần phải làm rất nhanh để quay trở lại với con bé. Cô thìthầm.
- Cảm ơn ba!
Khuôn mặt không giảtrang vui nhộn giống một ông già Noel thứ thiệt bỗng đâu già nua thêm hàng chụctuổi, ông kéo con gái vào lòng như vỗ về một đứa trẻ năm tuổi, như thấm thíathêm nỗi khổ của một kiếp người.
Rồi ông buông congái ra “Chúc hai đứa bây Giáng sinh vui vẻ”, và vội vã quay đi.
Đầu đông năm sau,ba cô vĩnh viễn không thực hiện được lời hứa với đứa trẻ đầu tiên và duy nhất màông làm nhiệm vụ phát quà. Ông nằm trên giường, thân hình ẹp xuống tấm nệm,không còn vẻ tròn xoay thịnh vượng của ông già Noel nữa.
- Giờ chỉ cònhai đứa bây, ráng lên nghe con. Năm nay Giáng sinh, nhớ… bé Chi…
Chỉ đến thế. Đôimắt ông ánh lên những tia sáng cuối cùng rồi tắt hẳn.
Năm ấy, bé Chi mấtông ngoại. Điều đó chỉ càng củng cố thêm một hoài nghi trong lòng rằng nó có thểbị bỏ rơi bất cứ lúc nào để rồi chỉ còn lại một mình bơ vơ trên đời.
Bé Chi luôn tưởngtượng rằng nếu chỉ còn lại một mình, nó sẽ sống cô quạnh trong ngôi nhà lơ lửnggiữa tầng 12 này, sẽ tự nấu đồ ăn tối, tự đi học, tự ru mình ngủ và tự chơi cángựa một mình. Ý nghĩ ấy khiến nó hoảng sợ đến phát ốm.
Quyên đã đặt dịchvụ thuê một ông già Noel đến tặng quà cho bé Chi. Những ông già Noel của cáccông ty quà tặng thường là sinh viên đi làm thêm.
Họ cao lỏng khỏng,gày gò, bộ quần áo đỏ nhàu nhĩ nhét trong nhà kho từ những mùa Noel năm ngoáilùng thùng trên người họ như treo vào cái mắc áo. Họ đi đôi giày da đen lấm lembụi đường hoặc giày Adidas đã ngả màu cháo lòng.
Họ đeo chiếc đồnghồ điện tử to đùng trên cổ tay gày giơ xương, thứ mà trong quá trình phóng xenhong nhong khắp phố, cứ 5 phút họ phải liếc vào một lần. Họ tống tất cả quàtặng của khách hàng vào túi vải thô màu đỏ rồi nháo nhào chạy theo từng địa chỉtrên giấy sao cho kịp giờ. Hai mươi đứa trẻ trong một tối mới xong suất.
Ông già Noel của béChi cũng như thế. Khi đến nơi, ông tả tơi quần áo, mũ râu xộc xệch, ngực bụnglép kẹp vào xương sườn. Ông lôi từng bọc quà trong túi ra và dán mắt vào mẩugiấy gắn ngoài bao bì cho đến khi tìm được đúng tên đứa trẻ.
- Ta là ông giàNoel, ta mang quà đến cho cháu.
Đúng lúc đó, ônggià có điện thoại, nhạc chuông là đoạn điệp khúc của bài “Ôi tình yêu”. Ông rútmáy ra nghe rồi cuống quýt.
- Rồi rồi, anh sắpxong rồi, chỉ còn năm đứa nữa thôi. Chắc chừng chín rưỡi là kết thúc. Ráng đợianh ở đó nhá. - Nói đoạn ông lại quay sang bé Chi - Ông chúc cháu chăm ngoan,học giỏi.
Bé Chi nhìn ông giàbằng đôi mắt thẩm vấn.
- Ông tặng cháuquà gì?
![]() |
- Bí mật, cháuphải mở ra mới biết được chứ.
- Ông có biếtcháu ước điều gì không?
- Cháu ước đượcbúp bê chứ gì.
- Không phải,cháu không bao giờ ước búp bê. Ông không phải là ông già Noel, ông già Noel phảibiết điều ước của tất cả trẻ con – Trong phút chốc, bé Chi trở nên giận dữvà tổn thương.
Noel năm ấy, bé Chihoàn toàn không vui vẻ, rất lâu nó không đụng vào món quà và trằn trọc trêngiường như một cụ già, đôi mắt dõi qua ô cửa kính đang chìm vào bầu trời tối đenkhông một ánh trăng sao.
Giáng sinh này,Quyên đã định rằng sẽ cẩn thận hơn, cô phải dặn dò ông già Noel rất kỹ trước khiông ta bước vào cửa nhà. Vì lần nào cũng vậy, bé Chi luôn hỏi ông già Noel rằng“Ông có biết cháu ước điều gì không?”. Một ông già Noel không có thật không thểtrả lời được câu hỏi này.
Tuy nhiên, cô chưalường trước được rằng chỉ vì một chút chậm trễ mà không còn sót lại ông già Noelnào, dù là gày gò trong bộ quần áo nhàu nhĩ, đến tặng quà cho bé Chi nữa.
Càng ngày, cô càngkhông hiểu nổi tại sao ông già Noel lại quan trọng với trẻ con đến như vậy.Không chỉ bé Chi, cả lũ trẻ con hàng xóm đều náo nức về ông già Noel từ cả thángtrước đó. Khi nhìn vào đôi mắt chờ đợi của chúng, cô thấy rõ một điều rằng niềmtin ấy thiêng liêng đến mức nào.
Có một cuốn sách đãnói rằng “Cuộc sống hấp dẫn vì chứa đựng đầy những điều bí ẩn. Chỉ có điều conngười càng nhiều trải nghiệm, cuộc sống càng trở nên rõ ràng, thì bí ẩn càng thuhẹp lại. Khám phá bí ẩn vừa là điều kỳ thú, nhưng cũng để lại nhiều nỗi đau đớnvà vô cảm. Rồi đến khi nào mọi bí ẩn biến mất, ấy là thời điểm con người sẽ trúttàn hơi thở cuối cùng”.
Với bé Chi, cuộcsống trước mắt đang là cả một cánh rừng cổ tích huyền bí và sinh động. Hai mươinăm trước, cô không biết có ông già Noel. Cô chỉ biết có ba là người mang đếncho cô mọi niềm vui trong cuộc sống. Vì thế, nhiều lần cô cố thử hình dung vềông già Noel bằng tư duy của một đứa trẻ mà bất lực.
Chuông đồng hồ đãđiểm 8 tiếng. Bé Chi ngồi chơi với lũ nồi xoong bằng nhựa trên chiếc ghế đi văngrộng nhưng thỉnh thoảng lại lén liếc nhìn ra cửa. Còn cô thỉnh thoảng lén liếcnhìn về chiếc đi văng. Một đứa trẻ 6 tuổi vẫn còn tin tưởng vào ông già Noel.
Cô vừa muốn kéo dàiniềm tin bí ẩn ấy vừa muốn nó chấm dứt nhanh chóng. Đã không dưới ba lần cô địnhbấm một số điện thoại, nhưng cô sợ nghe thấy những lời từ chối, cô sợ mình tổnthương thêm một lần nữa.
- Xin lỗi hai mẹcon, anh đang công tác tận trong Đà Nẵng. Bảo con gái rằng bố gửi lời chúc mừngGiáng sinh nhé, khi về bố sẽ có quà.
- Xin lỗi hai mẹcon, anh đang… có việc bận… ở nhà sếp. Việc không không đừng được, anh sẽ đếnthăm con gái sau.
- Xin lỗi hai mẹcon. Bữa trước anh đã hứa đưa thằng nhóc đi dự Noel ở trường. Giờ qua đấy rồiquay lại đón nó sợ rằng không kịp. Anh rất tiếc, bảo con gái rằng sáng sớm maibố sẽ ghé qua tặng quà sau nhé. Bất quá em nhờ ông bảo vệ đóng giúp cũng đượcchứ sao. Mặc áo vào rồi nó có biết ai vào với ai đâu.
Cô chưa bấm lại sốđiện thoại này bao giờ, sau ba năm. Và cô cũng cất thật kỹ tấm ảnh bé Chi chụpvới ông già Noel vào năm hai tuổi xuống đáy tủ. Cô không muốn con gái hỏi nhiềuvề tấm ảnh ấy. Cô sợ phải trả lời. Lúc nào cô cũng sợ những câu hỏi của con.
Chuông đồng hồ điểmtiếng thứ 9. Bé Chi bỏ hẳn đám xoong nồi. Nó ngồi thẳng lưng lên ghế, mắt nhìndán vào cánh cửa, tai dỏng lên háo hức và căng thẳng. Cô bắt đầu trở nên tuyệtvọng.
* * *
Người đàn ông đitới đi lui tìm chỗ đậu xe. Ngày Giáng sinh rét mướt, thiên hạ ở tịt trong nhà vànhững chiếc xe tạm thời không sử dụng đỗ kìn kìn trên bãi đậu. Anh ta có vẻ đangbận việc, nếu không thế, chẳng ai một mình tới lui ở khu vực dân cư này. Trờithì đã mưa lâm thâm từ cả tiếng trước.
- Tuyệt thật - Người đàn ông nghiến răng - Thêm một chút tuyết nữa mới hợp. Mưa, rét, tối mòmò và bị lạc đường. Có lẽ 50 năm nữa cũng không tìm đâu ra một đêm kinh hoàngnhư thế này.
![]() |
Bất chợt, một bóngđen nhỏ bé đứng chặn trước mặt người lạ.
- Xin lỗi anh.
- Vâng?
- Tôi có mộtviệc muốn nhờ anh giúp. - Giọng nói ngập ngừng. Khuôn mặt sấp bóng sau ánh đènđường lốm đốm nước – Rất cảm phiền anh, nhưng… quả thực tôi không còn sự giúp đỡnào nữa.
- …
- Con gái tôiđang chờ ông già Noel tới, và liệu anh có thể…
Người đàn ông hiểura. Anh ta cười một nụ méo xệch. Tuyệt thật. Anh đang rã rời vì nhiệt độ bấtthường được dự báo là ngày lạnh lẽo nhất trong 10 năm trở lại đây, bữa ăn cuốicùng là từ 10 giờ sáng, phải vượt qua hơn chục nút kẹt xe trong cái dòng ngườihớn hở mất tới ba tiếng đồng hồ, rồi bị lạc đường rối tinh ở những tòa nhà caotầng hun hút gió, và chưa biết cái gã sắp tiếp anh có cho một cơ hội để xâm nhậpvào dự án mới thành lập. Và cuối cùng anh gặp một người đàn bà xa lạ nhờ mặcđống đồ đỏ lòe này để đóng giả thành ông già Noel tới tặng quà cho con gái côta. Một đêm mới tuyệt làm sao. Anh chuẩn bị từ chối “Xin lỗi cô, tôi bận lắm,tôi đang đói run người và gần ba chục con người đang chờ đợi cái kết quả mà tôisắp báo về. Mà nếu không thế, tôi cũng không thể làm ông già Noel được, tôi chưalàm việc này bao giờ và cũng chưa nói chuyện với trẻ con bao giờ. Cô nên tìm mộtngười nào khác thích hợp hơn tôi”.
- Việc này chỉmất của anh năm phút thôi. Con gái tôi đã chờ đợi ông già Noel từ cả tháng nayvà…
Cô ta không biếtrằng năm phút của anh là cả một vấn đề nếu như nó không nằm trong kế hoạch. Anhkhông bao giờ thích sự bất ngờ nằm ngoài dự tính. Cha anh cũng dạy rằng nhữngbất ngờ thường đồng nghĩa với bị động và thất bại. Rất có thể sau năm phút nữa,cái gã ở trên tầng năm kia sẽ nổi hứng bất ngờ mà đi du hí ở một quán bar kínđáo nào đó trong thành phố. Và mọi sự sẽ đổ bể chỉ vì chấp nhận một lời đề nghịphù phiếm như thế này.
- Tôi biết làmthế này là không phải, nhưng…
Người phụ nữ trẻ coro trong chiếc áo len mỏng mặc nhà. Một tay cô ôm khoanh túi đồ giả trang đỏrực, một tay cầm bọc quà màu hồng thắt nơ nhũ kim. Mái tóc quăn hơi rối tronggió. Trông vẻ mặt cô ta lúc này giống một đứa trẻ hơn là một người mẹ. Người đànông chợt hiểu. Cô ta không còn ai khác để nhờ đóng vai một ông già Noel. Nhữngngười bạn, những người đồng nghiệp, những người đàn ông hàng xóm giờ này cũngđang bận rộn với vai trò ông già Noel sau cánh cửa gỗ ấm áp treo vòng lá mùavọng gắn chuông bạc. Và cực chẳng đã cô ta mới phải cầu xin sự giúp đỡ từ mộtngười xa lạ. Anh lướt thoáng về phía khu chung cư nhà nào nhà nấy đóng cửa im ỉmtrong một thế giới riêng. Ánh đèn hành lang sáng rực một vẻ lạnh lẽo và khôcứng. Có vẻ như ngoài anh ra không còn người thứ hai nào xuất hiện ở những khudân cư khép kín vào giờ này, giữa thời tiết này. Trong khoảnh khắc, người đànông gật đầu.
- Thôi được rồi,chị đưa quần áo đây. Nhưng tôi không dám hứa trước rằng tôi đóng có đạt haykhông đấy nhé.
- Ôi, tôi khôngbiết phải cảm ơn anh thế nào.
- Cháu mấy tuổi?
- Sáu tuổi.Trong này là bộ xếp hình Lego. Năm nay nó ước một bộ xếp hình Lego anh ạ.
Khi dẫn người đànông đến cửa, cô bảo anh ta chờ để cô vào nhà trước. Đứa trẻ thấy cánh cửa bật mởvà ngay lập tức thất vọng.
- Ông già Noelbỏ quên con rồi. Con đã biết trước thế mà - Nó cúi mặt nhìn xuống ngón châncái và cứ di mãi những ngón chân lên tấm thảm.
Tức thì có tiếngchuông. Ông già Noel xuất hiện. Chỉ trong vòng một giây, ánh mắt kín đáo khuấtdưới chỏm mũ dày đã bao quát khắp phòng khách và gian bếp nhỏ xíu đang ấm áptrong ánh đèn vàng. Cây thông rắc tuyết cũng nhỏ xíu nốt. Đồ gỗ trong nhà đượcsơn trắng bày biện các vật dụng trang trí xinh xắn bằng ren và lụa. Khăn trảibàn được thêu hoa cầu kỳ. Những bông cúc trắng đựng trong bình thủy tinh màulam. Một chiếc sô pha trẻ em bằng bông mềm để ngay ngắn góc nhà. Căn phòng cókhông khí rất nữ tính.
Trên bàn, trên giásách và tủ tường rải rác những khung ảnh nhỏ xíu với hai khuôn mặt giống hệtnhau: Đôi mắt mở to thông minh và đa cảm, mái tóc quăn tự nhiên và khuôn miệngcười tươi rói. Cũng hai khuôn mặt ấy đang chờ đợi rạng rỡ trên ghế đi văng.
- Hô hô hô. Talà ông già Noel đến từ xứ băng tuyết. Trời lạnh quá, lạnh quá nên mấy chú tuầnlộc của ta chạy rất chậm. Ta đến muộn, xin lỗi cháu nhé.
- Ở xứ băngtuyết như thế nào hả ông?
- Ta có mộtxưởng sản xuất đồ chơi khổng lồ nằm trong lâu đài bằng băng. Cả năm ta làm đồchơi cho các cháu.
- Ông có biếtnăm nay cháu ước điều gì không?
- À… à… để ôngnghĩ xem nào. Một bộ xếp hình Lego chứ gì?
- Đúng rồi ạ.Nhưng năm nay cháu có những hai điều ước. Mẹ cháu bảo mỗi trẻ em chỉ nhận đượcmột điều ước từ ông già Noel thôi nên cháu giữ lại một điều ước.
Khuôn mặt người mẹtrẻ thoắt trở nên lo lắng. Cô không hề biết điều ước thứ hai nào của con bé. Côlúng túng liếc nhìn ông già Noel. Có thể đêm nay sẽ lại trở thành một đêm tồi tệthứ hai, sau cái ngày lạnh giá mà cha cô đã ra đi. Đến hết lần này, con bé sẽkhông còn tin vào ông già Noel nữa. Một đứa trẻ bị mất niềm tin sẽ khủng khiếphơn sự trống rỗng niềm tin ở nơi cô gấp nhiều lần.
- À… à… để ôngnghĩ xem nào, để ông nhớ lại cho kỹ nhé – Đôi mắt ông già nheo lại một cáchhóm hỉnh. - Cô bé ước rằng “Ước gì chỉ trong năm phút, mình sẽ xếp được bộLego thành một ngôi nhà băng tuyết có mái nhà bằng bánh bích quy, có cửa sổ bằngkẹo dâu, có cây thông trước thềm nhà và xe trượt tuyết ở ngoài sân”. Có phảikhông nào.
- Đúng rồi ạ- Đứa trẻ nhận quà reo lên mừng rỡ - Ông đúng là ông già Noel thật rồi. Cháucảm ơn ông.
- Thôi ta phảiđi đây, đường về xứ băng tuyết còn dài lắm, mà tuyết thì cứ ngày càng dày lên.Năm sau ta sẽ quay lại nhé. Tạm biệt cô bé.
- Chờ cháu mộtchút.
Con bé lấy bút híhoáy viết những con số lên một tờ giấy.
- Đây là số điệnthoại của cháu. Khi nào về đến nhà an toàn, ông nhớ gọi lại cho cháu nhé.
Ông già Noel hơichững lại. Đứa trẻ này có một sự cẩn thận và quan tâm thái quá so với lứa tuổi.Ông già cầm tờ giấy và vẫy tay “Merry Christmas”.
Lát sau, người mẹcũng giả đò có việc phải ra ngoài. Cô cảm ơn người khách lạ và sau khi đã cấthết những món đồ giả trang vào túi, cô không nén nổi tò mò.
- Làm thế nào...mà anh biết được điều ước của con bé?
Người đàn ông nháymắt.
- Đơn giản thôimà. Lúc ấy trước mặt cô nàng là cuốn catalogue xếp hình. Trong lúc nói chuyệnvới tôi, cô bé thoáng liếc nhanh vào trang đang dở. Ý nghĩ trẻ con dễ đọc lắm,nó không phức tạp như người lớn đâu. Tôi chỉ cần miêu tả hình ảnh ở trang đó - Nói rồi anh ta hơi nghiêng người về phía người phụ nữ bé nhỏ - Con gái cô làmột đứa trẻ thông minh. Nếu không thế, nó đã ước một bộ đồ hàng hay búp bê rồi.Mà một đứa trẻ 6 tuổi đã mơ ước có được bộ Lego thì ắt phải muốn tự mình chinhphục bằng được bộ xếp hình ấy. Nhưng trẻ con vốn hay mất kiên nhẫn, nó muốn chỉnăm phút đã có thể làm xong việc để ngắm thành quả.
- Trời, thế màtôi không hề biết điều ấy đâu.
- Tôi mắc bệnhnghề nghiệp ấy mà. Nghề của tôi, chỉ có thể tìm được chân lý sau khi căn cứ vàologic của vấn đề.
* * *
Đêm giao thừa.
![]() |
Có một người đànông vẫn cặm cụi trước màn hình vi tính trong phòng ngủ rặt một màu ghi xám nhưthể vẫn chưa thoát khỏi môi trường công sở, như thể không hay biết cả thiên hạđang ngồi bên nhau để chờ đợi khoảnh khắc giao thời. Xung quanh anh ta ngồn ngộnsách lập trình và phần mềm. Đã gần đến nửa đêm và anh ta bỗng thấy rằng mìnhcũng nên chúc mừng một ai đó. Anh lục tìm danh bạ và bấm số.
- A lô?
- Ta là ông giàNoel, ta đã trở về Bắc cực an toàn.
- Ôi ông giàNoel. - Sau vài giây im lặng, đứa trẻ bỗng hét lên trong ống nghe. - Ông đangsản xuất đồ chơi gì thế?
- Xem nào, mónđồ chơi mới nhất… ta đang soạn thảo một trò chơi xếp hình cho trẻ em. Cháu đãbiết sử dụng vi tính chưa?
- Rồi ạ… rồi ạ…cháu biết từ lâu rồi mà. Nhưng năm sau ông có quay lại không?
- Có chứ, tađang nuôi thêm tuần lộc trong vườn. Năm sau nó sẽ chạy nhanh hơn.
- Mẹ ơi… mẹ… ônggià Noel gọi cho con. Mẹ nghe này.
- A lô - Phíabên kia ngập ngừng - Quyên đang nghe đây ạ.
- Tôi là… tôilà… ông già Noel.
Cũng có khoảnh khắcim lặng, rồi người phụ nữ dường hơi lúng túng để lựa chọn từ ngữ sao cho cô congái đứng bên cạnh vẫn giữ nguyên niềm tin vào một điều bí ẩn huyền ảo.
- Con gái tôivẫn nhắc đến ông già Noel. Tôi thực sự vô cùng biết ơn… ông già Noel.
- Tôi gọi chỉ đểchúc mừng năm mới. Chúc hai mẹ con một năm mới hạnh phúc và an lành.
- Chúc ông giàNoel một năm ấm áp… ở Bắc Cực.
Người đàn ông bấtgiác mỉm cười.
Đầu dây bên kia,cũng có một nụ cười.
Theo Di Li