Khuất lấp trong cây cối xungquanh đảo có những lô cốt do quân đội Mỹ xây dựng rất kiên cố trong chiến tranhViệt Nam. Chúng chứng tỏ rằng hòn đảo này có vị trí chiến lược quan trọng trongsố 14 đảo thuộc quần đảo Tiên Hải. Khi đi quanh đảo, bạn có thể thấy rất rõnhững hòn đảo của Campuchia chỉ cách hòn Đốc chừng 5km, phía Tây là đảo Phú Quốchiện ra mờ mờ như tảng mây xám khổng lồ và phía Đông là thị xã Hà Tiên làm tôinhớ tới lời của những nhà kinh tế đánh giá rằng với vị trí ấy đảo Hải Tặc cótiềm năng du lịch lớn.
Hành trình khám phá quần đảoHải Tặc - Hà Tiên
Quần đảo Hà Tiên còn có tên làquần đảo Hải Tặc bởi cách đây khoảng 300 năm rất nổi tiếng với nhiều vụ cướpbiển có tổ chức ở qui mô lớn. Các tàu buôn của Trung Quốc và phương Tây đã từnglà nạn nhân của những vụ rượt đuổi táo tợn trên biển. Bọn cướp đã vơ vét đượcnhiều vàng bạc và châu báu đem chôn giấu vào những địa điểm bí mật trên đảo HảiTặc.
|
Năm 1981, người dân ở quần đảo HàTiên đã bắt giữ hai người nước ngoài khi họ đang lén lút trong hẻm núi với labàn, bản đồ và dụng cụ đào vàng. Họ khai rằng vì có được tấm bản đồ kho báu củabọn hải tặc được vẽ cách đây 300 năm nên đã tìm mọi cách để đổ bộ lên..quần đảonày.
Sức hút của lịch sử kì bí
Mặc dù những thông tin lịch sử ấyđề cập đến những vụ cướp đã xảy ra đã 3 thế kỉ rồi những đã khiến tôi suy nghĩnhiều, trong đó thắc mắc lớn nhất là: Vào thời điểm ấy, nguyên nhân nào đã khiếnvùng biển đảo nằm trong vịnh Thái Lan thành ổ tội phạm? Những dòng tin trên mạngvà câu hỏi ấy đã thôi thúc tôi đến quần đảo Hải Tặc. Vì biết tin nơi muốn đếnnằm giữa xa khơi chưa có dấu chân du khach nên tôi không muốn qúa mạo hiểm đimột mình, bèn phỉnh phờ ông bạn thế này: "Mày muốn đến hang ổ của cướp biển haykhông?" Nghe lời "tiếp thị" như vậy, ông bạn tôi không một chút suy nghĩ đã nhậnlời ngay. Thế là hai gã đàn ông liền xách giỏ đến bến xe miền Tây (TP.HCM) muavé xe đi Hà Tiên, giá 120.000 đồng/chiếc, rồi ngồi bó gối trên ghế xe hơi đến 7giờ sáng mới đến thị xã Hà Tiên, cách Sài Gòn khoảng 400km về phía Tây.
Hà Tiên nhỏ như lòng bàn tay nênchỉ cần nửa ngày chúng tôi đã đi bộ khắp đường ngang ngõ dọc của thị xã nằm sátbiên giới Campuchia này. Nhưng chúng tôi đã mất thêm nửa ngày và một đêm đểquanh quẩn ở bến cảng Hà Tiên. Sở dĩ phí phạm nhiều thời gian vào việc la cà làdo chúng tôi tình cờ gặp cụ ông Trương Minh Đạt, 76 tuổi, chuyên nghiên cứu vềlịch sử văn hóa Hà Tiên. Ông Đạt khuyên rằng, mấy chàng trai muốn tìm hiểu quầnđảo Hải Tặc phải biết chút ít về thị xã Hà Tiên sẽ thấy thú vị hơn. Bởi thời xưaHà Tiên là thương cảng buôn bán sầm uất, đã thu hút tàu buôn từ các nước ĐôngNam Á, Trung Quốc và cả phương Tây, nhờ đó bọn hải tặc có đất "dụng võ".
|
Ngày nay, thương cảng Hà Tiên vẫnsầm uất bởi tàu ghe đánh cá ra vào thường xuyên và nhiều thương vụ mua bán hảisản diễn ra nhộn nhịp, chỉ có điều không có tàu buôn nước ngoài. Điều thú vị là,tại bến cảng đã từng một thời ngẫu nhiên trở thành miếng mồi nhử tàu buôn để bọncướp biển hành sự, chúng tôi tìm được con tàu chở khách chạy tuyến Hà Tiên -quần đảo Hải Tặc, giá vé 30.000 đồng/người. Thú vị hơn khi nghĩ rằng con tàu sẽchở chúng tôi đi theo "dấu vết" của nhiều tàu buôn và cả tàu của bọn hải tặc.
Khi con tàu vừa rời khỏi bến, tôinhìn ra xa khơi đã thấy quần đảo Hải Tặc hiện lên mờ mờ trong nắng. Nhưng phảimất 1 giờ 20 phút, quần đảo có 14 hòn đảo quây quần trong diện tích chừng 9km²mới hiện rõ trước mắt chúng tôi. Khi tàu vào vùng biển trung tâm quần đảo, tôithấy đảo nào cũng có đặc điểm giống nhau là có cây rừng che phủ đến 80%, nơigiáp với nước mặn là ghềnh đá trơ trọi và hoang sơ. Và khi nhìn vài trăm chiếctàu đánh cá đang dập dềnh quanh những hòn đảo, tôi dễ dàng kết luận rằng: ngườidân Tiên Hải sinh sống chủ yếu bằng nghề đánh bắt hải sản.
Một cán bộ UBND xã Tiên Hải, quảnlý quần đảo Hải Tặc đi cùng tàu với chúng tôi cho biết thêm, người dân trên đảocòn làm nhiều nghề khác như đóng tàu, chế biến hải sản, buôn bán...Chỉ có 6 hònđảo có người sinh sống gồm hòn Đốc, hòn Tre Nhỏ, hòn Giang, hòn Đước, hòn U vàhòn Đồi Mồi, với tổng cộng khoảng 400 nóc nhà và 2.000 người, còn lại là đảohoang. Trong số này, hòn Đốc có vị thế quan trọng nhất bởi trụ sở chính quyền xãTiên Hải, trường học, bưu điện, trạm xá, chợ...đều tập trung trên hòn đảo này.Với tầm quan trọng như vậy, dĩ nhiên, điểm đến cuối cùng của tàu là cập bến cảnghòn Đốc, kết thúc hành trình 9,5 hải lý. Khi bước lên cầu cảng, chúng tôi hỏithăm nhà trọ, một người đàn ông nói: "Ở đây chỉ có một nhà trọ của ông Ba Minhchính là chủ chiếc tàu mấy anh vừa đi". Không ngờ việc tìm nhà trọ chỗ hẻo lánhlại dễ dàng như vậy. Từ cầu cảng chúng tôi chỉ cần theo chân ông Ba Minh đichừng 500m là đến ngôi nhà trọn có 3 phòng nhỏ giá 80.000 đồng/phòng.
Hành trình quanh những gành đáhoang
Sau khi nhận phòng, việc đầu tiênchúng tôi là đến vài quán cà phê, bắt chuyện với chủ quán và những người kháchđể có nhiều tin liên quan đến xứ sở xa lại này. Càng nhiều càng tốt. Chúng tôinghe được nhiều tin thú vị nhưng lời nói của một cụ ông khoảng 70 đã làm tôichăm chú nhất: "Tui nghe ông già tui nói, trước kia, ở phía Bắc hòn đảo này cómột đầm nước nhỏ ăn thông với biển, bọn hải tặc thường trú ngụ và giấu tàuthuyền ở đó. Bây giờ chỗ đó người ta xây hồ để chứa nước mưa cung cấp cho ngườidân trên đảo".
|
Lời của cụ già chúng tôi háo hứcmuốn khám phá hòn đảo nên vội đeo máy ảnh, leo lên xe đi luôn. Từ nhà trọ theocon đường bê tông vừa đủ cho 2 chiếc honda tránh nhau, chúng tôi đi về phía ĐôngBắc của hòn đảo chừng 1km. Trước mắt chúng tôi là một hồ nước được xây vuông vứckhoảng 1.500m². Mặc dù dấu tích của bọn hải tặc đã bị con người san phẳng, nhưngchúng tôi vẫn thấy thú vị bởi khung cảnh đã kích thích chúng tôi tưởng tượng vềcảnh sinh hoạt của bọn cướp. Từ đây, chúng tôi tiếp tục "thám hiểm" quanh đảo.Mặc dù quanh hòn đảo có một con đường đang thi công gần xong (có thể đi được)nhưng chúng tôi chọn cách men theo gành đá. Con đường gồ ghề, lởm chởm, quanh cocho chúng tôi cảm giác thám hiểm thực sự. Đảo có chu vi chừng 7km, phía Nam lànơi người dân sinh sống dọc theo đoạn đường chừng 3km, trong khi phía Bắc chỉ cómột vài ngôi nhà, còn lại là ghềnh đá quanh co, ngoằn nghoèo, hoang sơ. Đến chỗgềnh đá vắng nhất chúng tôi đã gặp hai người câu cá và một số người lom khom lậtnhững chú ốc trú bên dưới. Nhìn những giỏ đựng đầy cá của hai người câu và cáchbắt ốc một cách dễ dàng như thế, hẳn bạn sẽ tưởng tượng ra sản vật của đảo HảiTặc trù phú đến mức nào.
Người dân trên đảo phải nói làqúa hiếu khách, nên chúng tôi dễ dàng làm quen với hai chàng thanh niên câu cáđể rồi có đầy ắp những điều xúc động và đáng nhớ. Hai chàng thanh niên đã dẫnchúng tôi đi câu rất nhiều cá, mực, ốc rồi nướng cá, luộc ốc, hấp mực và ngồivừa ăn vừa uống rượu ngay trên gành đá. Trong lúc rôm rả ăn nhậu, chúng tôi đượcnghe những ngư phủ trải lòng tâm sự rất chân tình.
Mặc sức khám phá
Tối hôm đó, chúng tôi tiếp tụckhám phá nét sinh hoạt về đêm của dân hòn Đốc. Cho đến 23 giờ đêm, bỗng dưng, cảđảo tối om. Một lát sau tôi mới hiểu chiếc máy phát điện duy nhất cung cấp điệncho toàn đảo đến giờ...ngưng hoạt động. Vậy nên, nếu bạn ra đến quần đảo Hải Tặchãy nhớ khi máy phát điện hoạt động vào lúc 17 giờ là phải sạc ngay pin điệnthoại, máy ảnh, hoặc máy quay phim, kẻo rồi bỏ uổng, không ghi lại được nhữnghình ảnh huyền ảo, thú vị của hòn đảo này khi màn đêm buông xuống.
Sáng hôm sau, chúng tôi thuê tàuđể qua hòn Đước và hòn Giang với giá 150.000 đồng. Người chủ đò nói, nếu muốntham quan cả đảo thì "bao đò" giá khoảng 1.000.000 - 1.200.000 đồng/ngày. Vừabước chân lên hòn Đước chúng tôi thấy một làng chài có chừng 10 nhà xây, còn lạiđều dựng tạm bợ bằng tra và che chắn lá hoặc bạt. Nhìn những tấm bạt của một sốngôi nhà rách te tua bay phần phật trong gió, khiến tôi thấy cuộc sống của ngườidân nơi đây qúa nghèo. Dường như tất cả người dân trên đảo đều mỉm cười và dõimắt nhìn chúng tôi.
Vì diện tích không nhỏ hơn hònĐốc là bao nhưng số lương người sinh sống ít hơn nhiều nên gành đá của hòn Đướcrất hoang sơ, đa dạng và gập ghềnh hơn nhiều. Bên mé Tây của hòn Đước chỉ có mộtgia đình sống đơn lẻ. Nhìn ngôi nhà cô quạnh bên mép biển hoang, chúng tôi cảmthấy chạnh lòng.
|
Từ hòn Đước qua hòn Giang chỉ mất5 phút đi đò. Hòn Giang có diện tích cũng tương đồng với hòn Đước, có khoảng 20ngôi nhà cũng xập xệ, một nhà thờ có sức chứa khoảng 100 người cũng đổ nát đangđược xây dựng.
Khi đi trên gành đá phía trướclàng chài, hai cô bé 7 tuổi, tên Mận và tên Trinh, cứ theo chúng tôi hỏi đủviệc. Chúng tôi nhanh chóng trở thành bạn của nhau. Hai cô bé dắt chúng tôi đikhắp làng chài và líu lo hỏi đủ chuyện. Chúng tôi rất thích thú bởi sự hồn nhiêncủa hai hướng dẫn viên nhí. Trên gành đá phía trước làng chài, chúng tôi gặp mộtphụ nữ chừng 60 tuổi đang bắt ốc. Sau vài câu hỏi thăm, chúng tôi hỏi mua, bàđồng ý bán 3.000 đồng/kg rồi bê rổ ốc chừng 5kg vào nhà luộc cho chúng tôi ăn.Trên ghềnh còn có một số người già, trẻ em mò ốc, bắt cá. Chỉ cần bước ra khỏinhà 10m là người dân có thể săn bắt cá, tôm ốc đem bán nhưng cuộc sống của họvẫn nghèo.
Chúng tôi đi quanh đảo, khi trởvề làng chài thì người đàn ông tên Lũy đã mời chúng tôi ở lại đêm. Tối đó, vợanh Lũy đã hấp ghẹ, nướng cá để khách và chủ ngồi cũng nhau vừa uống rượu vừatrò chuyện cho đến tận tới khuya rồi lăn ra ngủ. Gió biển lồng lộng thốc vàothân thể chúng tôi nóng hầm bởi rượu. Giờ thì tôi mới hiểu, người dân ở đâynghèo vì họ sống qúa...hào phóng. Cũng phải thôi, giữa trời này, nước này, cuộcsống là an nhiên, là tự tại, nào ai có để tâm chi chuyện làm giàu, chuyệnnghèo...
Theo Chung Trần Quang -Nguyễn Đăng Khoa