Tôi phải cố gắng kìm chế lắm để không giang thẳng cánh tay ra mà cho gã đàn ông nham nhở ấy một cái tát, bởi những gì gã định làm và câu nói gã buông ra trước khi bước đi “đã bỏ chồng còn làm như cao giá lắm ấy. Rồi lại chẳng ngồi đó mà gào thét mong lũ đàn ông nó nhòm đến”.

Tôi
năm nay 32 tuổi, có một con gái 4 tuổi và ly hôn chồng được gần 2 năm
nay. Lý do ly hôn như bao cặp vợ chồng khác vẫn giải thích với mọi người
xung quanh hoặc khi ra đứng trước tòa là “hai vợ chồng không hợp nhau”
hay “không còn tình yêu”.
Thế nhưng lý do thực
sự khiến vợ chồng tôi đường ai nấy đi là vì tôi không thể chịu nổi kiểu
sống vô tư đến vô tâm của chồng mình, của người mà con gái tôi gọi bằng
bố.
Anh sống như người ở trọ trong ngôi nhà của
chính mình. Đến bữa có cơm thì anh ăn, quần áo của anh thay ra anh cũng
không buồn bỏ vào máy giặt mà vắt ở bất cứ đâu mà anh tiện tay. Chưa
bao giờ anh biết cầm đến cái chổi để quét nhà, bóng đèn trong nhà hỏng, ổ
cắm bị lung lay, cái bàn uống nước bị khập khiễng vì long ốc bắt ở chân
đế, anh cũng mặc kệ, không hề động chân mó tay.
Tôi
có nhờ, anh chỉ “ừ” một tiếng gọn lỏn rồi để đấy, y nguyên. Con ốm đau
hay kể cả khi tôi ốm, không thể nhấc mình dậy để nấu cơm, anh hồn nhiên
đi ra ngoài ăn, không cần biết mẹ con tôi ăn uống, xoay sở thế nào.
Một
lần, hai lần, ba lần, góp ý có, cãi nhau có, to tiếng nặng nhẹ cũng có,
nhưng đâu vẫn hoàn đấy khiến tôi chán nản và kết quả là sau sinh nhật
con gái 2 tuổi thì chúng tôi ra tòa ly hôn.
Ly
hôn xong, tôi và con gái mua được một căn chung cư nhỏ từ số tiền được
chia do bán ngôi nhà chung của hai vợ chồng. Công việc của tôi thời gian
không quá sít sao nên cũng sắp xếp được để chăm sóc con gái và có những
khoảng dành riêng cho mình.
Chẳng hiểu sao từ
ngày bỏ chồng, ai cũng khen tôi xinh ra, béo hơn, trông tươi tắn và tràn
đầy sức sống. Cũng có vài người đàn ông đeo đuổi, tán tỉnh thế nhưng
quả thật những gì của cuộc hôn nhân vừa tan vỡ khiến tôi như “con chim
trúng đạn sợ cả làn cây cong”, tôi né tránh và “dựng hàng rào” với bất
kỳ ai bày tỏ tình cảm với mình.
Thế rồi tôi gặp
gã, gã là lái xe tải, chuyên chở hàng cho siêu thị nơi tôi làm việc.
Vài lần giáp mặt tôi, không hiểu sao gã “moi” được chuyện hoàn cảnh của
tôi và bắt đầu đeo bám tán tỉnh. Tôi càng tránh thì gã lại càng lấn tới,
có lần giữa đông người ở phòng làm việc, gã cầm tay tôi giật mạnh về
phía gã, giọng nham nhở “anh to cao mạnh khỏe thế này mà em còn chê nỗi
gì nữa”, rồi phá lên cười khả ố, mặc tôi giận dữ cảnh cáo hắn không được
xúc phạm tôi.
Rồi một lần chạm mặt nhau trong
thang máy, chỉ có tôi và gã nên gã sấn vào định ôm tôi. Tôi đã lảng
người ra để tránh và gọi gã là “đồ khốn nạn”. Nghe câu ấy từ tôi, gã rít
lên trước khi bước đi “đã bỏ chồng còn làm như cao giá lắm ấy. Rồi lại
chẳng ngồi đó mà gào thét mong lũ đàn ông nó nhòm đến”.!
Không
lẽ cứ đàn bà bỏ chồng là cực kỳ dễ dãi, là khao khát đàn ông, là chấp
nhận làm “đồ chơi” cho cả những kẻ nhân cách thấp hèn đến như thế?
Theo Quảng An
Tiền Phong