Người xưa có câu “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nhà cửa bây giờ khang trang, to đẹp hơn xưa nhiều, chứng tỏ đàn ông đang hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ của mình. Còn về phía đàn bà, họ ngày càng tệ trong vai trò xây tổ ấm.
Người xưa có câu “Đàn ông xây
nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nhà cửa bây giờ khang trang, to đẹp hơn xưa
nhiều, chứng tỏ đàn ông đang hoàn thành tốt hơn nhiệm vụ của mình. Còn
về phía đàn bà, họ ngày càng tệ trong vai trò xây tổ ấm.
Mấy bữa nay tôi mệt
mỏi lo chuyện nhỏ em gái quậy bên nhà chồng rồi khùng điên chạy về nhà
mẹ đẻ. Mới đưa nhỏ qua nhà người ta xin lỗi, nằn nì người ta nhận nó lại
làm dâu xong, về tới nhà mình thì lại thấy vợ và bà má tôi đang nhảy
xếch lên. Thiệt tình tôi không thể nào chịu nổi mấy người đàn bà này phút nào nữa.
Người
ta có câu “Đàn ông xây nhà, đàn bà xây tổ ấm”. Nhà cửa bây giờ khang
trang, to đẹp hơn xưa nhiều, chứng tỏ đàn ông đang hoàn thành ngày càng
tốt hơn nhiệm vụ của mình. Còn về phía đàn bà, họ ngày càng tệ hơn trong
vai trò xây tổ ấm. Những vụ ly hôn, xích mích trong gia đình ngày càng
nhiều, số cuộc hôn nhân hạnh phúc, bình an chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Tại
sao lại như vậy? Nhìn lại thì đàn ông bây giờ có chí hơn nhiều so với
đàn ông ngày trước, học hành nhiều hơn, trách nhiệm hơn. Còn phụ nữ thì
tuy cũng được học nhiều hơn nhưng lối cư xử thì ngày càng tệ.
Kể
qua một chút về câu chuyện nhỏ em gái tôi. Má chồng nó bệnh, bĩnh ra
giường. Nó về nhà thấy vậy thì hú ầm lên rồi nằng nặc đòi chồng ra ở
riêng chứ nó không chịu nổi cảnh sống dơ bẩn như vậy.
Chồng nó
tức rồi khùng lên bạt tai vợ 1 cái vì tội bất hiếu. Nói chung về vụ này
nhỏ em tôi sai, tôi không bênh nổi. Nhà em rể tôi có mỗi thằng con trai
là nó, má nó bệnh thì nó phải lo, kêu nó ra ở riêng thì nhỏ em tôi vô lý
và láo quá, ăn đòn là đáng lắm.
Ấy vậy mà nó còn chạy về nhà mẹ
đẻ khóc la ầm ĩ “Con chưa chăm má được ngày nào, tội gì phải chăm người
dưng”. Trời ơi, nó nghĩ nó về đây là báo hiếu má tôi chắc. Má tôi sợ
hết hồn tí nhồi máu cơ tim vì nó.
Bà vợ tôi cũng vậy. Bả suốt
ngày rên la là “Tui phải về nhà ông hầu nhà ông, còn ba má tui thì tui
bỏ mặc”. Trong khi sự thật đâu phải vậy.
Nhà tôi chỉ như cái nơi
cho bả ăn uống ngủ nghỉ, còn sự thực “nhà” của bả là ở bên ngoài. Ngày
nào bả cũng phải về bên đó chơi trong khi việc ở bên này thì bỏ bê không
làm. Chồng nhắc nhở thì bảo “Sao anh không kêu má anh làm. Hồi trước
tui chưa về bả vẫn làm hết đó thôi. Tui đi làm cả ngày mệt muốn chết, má
ở nhà cả ngày toàn chơi miết kìa”.
Mấy bà phụ nữ cứ lấy cái cớ “sanh con vất vả” ra để đòi quyền lợi, rồi
đòi bình đẳng. Nhưng tôi thấy hình như các bà đang làm quá lên.
Nghe mà nản quá. Nhà tôi vậy đấy, dăm bữa nửa tháng là mẹ chồng con dâu lại cãi cọ. Từ ngày có con dâu má tôi thêm bệnh chứ chẳng được rảnh rang chút nào.
Bên
nhà bọn bạn tôi cũng vậy. Mấy bà vợ bà nào cũng suốt ngày rên la kêu
nhà chồng xấu xa, mẹ chồng xấu xa trong khi chẳng có bà nào làm tròn
nghĩa vụ của nàng dâu. Mấy bà toàn làm loạn nhà, biến nhà thành “tổ
lạnh” chứ chẳng phải “tổ ấm” nữa.
Bọn đàn ông tụi tôi đứng giữa
khổ hết biết. Đi làm về mệt, gánh nặng kinh tế đè trên lưng rồi về nhà
lại lo hòa giải mẹ và vợ để giữ cho nhà cửa yên ổn.
Tôi thấy phụ
nữ bây giờ ích kỷ và ghê gớm quá. Càng ngày mấy bả càng xuống cấp về đạo
đức, lễ nghĩa. Má tôi vẫn hay thở dài bảo: “Ngày xưa tao đi làm dâu, má
chồng nói một là một, hai là hai. Đâu như vợ mày. Tao nói chưa hết câu
nó đã bổ vào mặt tao 10 câu rồi”.
Bảo lại vợ thì vợ cãi “Má nói
sai tui phải nói lại chớ”. Ừ thì cứ cho là má chồng sai đi chăng nữa,
cãi lộn với bề trên, phồng môi trợn má với bề trên thì đúng chắc? Mà
thật ra má nói đâu có sai, má dạy cho cách làm mẹ, làm vợ cho đúng nhưng
không chịu nghe, không chịu làm theo, chỉ thích khăng khăng theo ý
mình.
Ừ thì cứ cho do không chung dòng máu nên xung khắc với nhà
chồng. Nhưng tới lúc sanh con, ruột già máu mủ của mình đấy mà cũng rên
rỉ kêu mệt cả ngày. Nghỉ 6 tháng sanh con, chỉ ở nhà lo chăm đứa nhỏ mà
kêu điếc tai. Trong khi chồng vừa đi làm, vừa phải lo cho vợ thì chẳng
dám kêu tiếng nào. Nếu có thể tôi cũng muốn mang bầu, sanh con để được
hưởng cái quyền kêu rên, quyền đòi hỏi.
Mấy bà phụ nữ cứ lấy cái
cớ “sanh con vất vả” ra để đòi quyền lợi, rồi đòi bình đẳng. Nhưng tôi
thấy hình như các bà đang làm quá lên. Ngày xưa má tôi bầu bì mà vẫn đạp
xe chục cây số đi làm, rồi lo việc nhà đầy đủ. Đẻ xong một tay chăm con, còn kiếm thêm việc làm ở nhà.
Cứ
bảo lúc đẻ đau thập tử nhất sinh. Nhưng sự thật có phải vậy không hay
mấy bả làm quá thì chỉ mấy bả biết được. Như má tôi thì bảo bình thường,
chẳng đau lắm. Mà có đau thì cũng là vì con. Con là con của cả hai chứ
đâu phải của riêng chồng đâu mà suốt ngày lấy cái công sanh con ra để
dọa.
Nói chung là đàn bà bây giờ nhỏ nhen, chỉ muốn vơ vét mọi
thứ về mình, nhà mình chứ cấm có hi sinh, chăm lo gì cho nhà chồng được.
Đi học nhiều mà ứng xử thì kém, chỉ giỏi thêm việc lý sự, bắt bẻ nhà
chồng, tuyên truyền nói xấu gia đình chồng.
Âu cũng là tại thói
quen của các gia đình ngày nay, chỉ lo chiều con, cho con học thật giỏi
chứ không dạy con cái nết căn bản của người phụ nữ, tập cho con làm mẹ,
làm vợ. Tôi nghe nhiều lắm câu “Kệ cho nó chơi, sau này về nhà chồng
người ta dạy”. Cơ mà có nhà chồng nào dạy nổi khi sự lười biếng, ích kỷ
đã thấm vào máu.
Sau này có con gái, tôi sẽ dạy nó đàng hoàng từ
nhỏ chứ quyết không để nó như má nó, cô nó, như đa số phụ nữ ngày nay.
Nói thiệt, thằng chồng đàng hoàng, tử tế nó còn nhịn, chứ vào ai nóng
tính không chịu nổi người ta đập cho một trận rồi trả về nơi sản xuất
thì chỉ khổ mình, khổ bố mẹ mình mà thôi.