Lảo đảo vào nhà, điện đóm đã tắt hết nhưng tôi vẫn nghe
tiếng hát ru của vợ. Có lẽ con bé chưa ngủ. Thường thì giờ này, con bé
đã ngủ say rồi mới phải. Tôi lên phòng, vợ đang bế con đi qua đi lại,
mắt em hoe đỏ. Thấy tôi, vợ liếc một cái rồi lại chăm chăm nhìn con. Tôi
cũng quá quen thuộc cảnh này rồi nên bỏ xuống lầu. Chỉ có việc ở nhà chăm con thôi, vợ tôi có cần làm quá thế không?
Vợ chồng tôi mới cưới được hơn một năm nay. Cưới về thì vợ tôi có bầu ngay nên em nghỉ làm ở nhà dưỡng thai. Con bé nhà tôi cũng biết cách hành mẹ ghê gớm. Mới 2 tháng mang bầu đã dọa sảy khiến vợ chồng tôi hết hồn. Từ khi vợ nghỉ, mọi sinh hoạt phí đều dồn hết lên vai tôi. Vừa phải lo cho gia đình vừa phải đối nội đối ngoại khiến tôi xay xẩm mặt mày vì xoay tiền.
Thấy
công việc đang làm không đáp ứng được nhu cầu, tôi xin việc ở một công
ty khác. Lương cao hơn rất nhiều nhưng tôi cũng phải đi tiếp khách, nhậu
nhẹt nhiều. Tôi hay nói với vợ về điều này để em hiểu và không cau có
với mình. Nhưng vợ tôi vẫn vậy. Tôi ngồi tiếp khách một lúc đã nghe
chuông báo điện thoại. Ngồi nhậu với sếp một lúc đã bị vợ gọi về. Lâu
dần tôi chán quá nên tắt luôn điện thoại dù biết khi về sẽ bị vợ mắng
mỏ, cấm vận cả tuần.
Khi vợ tôi sinh con, tôi đón bà ngoại lên chăm giúp vợ một tháng ở cữ. Mẹ vợ tôi hiền lành, chẳng nói năng gì chuyện tôi hay nhậu nhẹt bên ngoài. Nhưng vợ tôi lại ỷ có mẹ mà gây sự, yêu cầu tôi phải ở nhà chăm con. Một lần vợ chồng tôi cãi nhau, tức giận quá, tôi hét lên: “Ở nhà thì ăn cám hết à”. Từ đó, vợ tôi không bao giờ cằn nhằn với tôi nữa. Nhưng tôi cũng chẳng thấy em cười.
Trong suy nghĩ, tôi luôn cho rằng vợ chỉ ở nhà chăm con, không phải đi làm, không phải suy nghĩ gì là đã quá sướng. Nghĩ thế nên tôi ít khi phụ vợ việc nhà. Hôm nào nhậu thì tôi gọi điện báo trước để vợ không phần cơm mình. Hôm nào về sớm thì tôi mua luôn thức ăn bên ngoài về ăn cho tiện.
Một lần, tôi đi nhậu với sếp về hơi trễ. Lảo đảo vào nhà, tôi còn nghe tiếng vợ ru con dù điện đóm đã tắt hết. Lên lầu nhìn vợ một chút, tôi xuống lại để đi tắm. Đi ngang qua bàn ăn, tôi bỗng khựng lại khi thấy bát cơm đang ăn dở trên bàn. Trong bát còn hơn phân nửa cơm và chỉ có màu đen đen của xì dầu.
Cầm bát cơm lên, tự dưng tôi thấy chạnh lòng, đắng ngắt. Hồi giờ tôi chưa từng nghĩ khi tôi không về, vợ tôi lại ăn uống qua loa như thế này. Có lẽ đang ăn thì con khóc nên em bỏ vội bát cơm xuống để ru con.
Khi nãy, tôi còn thấy mắt em hoe đỏ. Chắc em mới khóc. Tôi lên phòng, con đã ngủ, vợ tôi cũng đang nằm gục nửa trên giường, nửa dưới nền nhà.
Tôi đưa tay ôm vợ và giật mình khi thấy em ốm hẳn đi. Tôi nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ khuya.
Sau
đêm hôm đó, tôi cứ luôn nghĩ về bát cơm và cơ thể gầy gò của vợ. Tôi
cũng muốn về sớm nấu nướng cho vợ. Nhưng hiện nay, công việc của tôi lại
đang đi xuống vì tôi không kí được nhiều hợp đồng như trước. Tôi thương
vợ mà cũng đang lo cho kinh tế gia đình. Tôi không biết phải làm gì lúc
này cả, tôi cảm thấy vô cùng áp lực.
Theo Helino