Chúng tôi lấy nhau cách đây 8 năm và đã có một con trai 6 tuổi, cưới nhau trong hoàn cảnh khó khăn nhưng anh luôn yêu thương và chia sẻ cùng tôi mọi việc nhà, kể cả những việc nhỏ nhất anh cũng chẳng nề hà. Bố mẹ chồng tôi là người có lối sống hiện đại nên mọi người trong gia đình luôn chia sẻ và giúp đỡ lẫn nhau.
Ngày anh được đề bạt lên trưởng phòng cũng là ngày tôi sinh cho anh một cậu con trai khỏe mạnh. Gia đình bạn bè ai cũng mừng cho tôi lấy được chồng tài giỏi, chu toàn lại sinh được quý tử cho ông bà, đúng là song hỷ lâm môn”. Từ ngày có con anh lại càng làm tròn trách nhiệm làm chồng, làm cha của mình. Mặc dù tôi biết công việc của anh rất bận nhưng anh vẫn thu xếp thời gian dành cho hai mẹ con tôi.
Công việc của hai vợ chồng tôi cũng gặp nhiều thuận lợi, mọi thứ dần đi vào ổn định. Mấy năm làm việc chúng tôi cũng tiết kiệm để ra được một ít và được sự ủng hộ giúp đỡ của hai bên nội ngoại chúng tôi quyết định mua một căn hộ chung cư. Ngày chuyển đến căn hộ mới, gia đình, anh em và bạn bè đều đến chúc mừng cho vợ chồng tôi và đặc biệt là hàng xóm mới cùng dãy nhà cũng đến chúc mừng, tôi cảm thấy rất vui vì mua được căn hộ tốt hàng xóm thì thân thiện.
Dọn đến nơi ở mới cũng được hơn nửa năm, điều tôi thích nhất ở khu chung cư này là tình làng nghĩa xóm, họ rất tình cảm, thân thiện và cởi mở.
Đối diện nhà tôi là căn hộ của vợ chồng Hương - Hùng, vì hai nhà ở gần nhau, con cái cũng hay sang nhà nhau chơi nên cũng thân thiết hơn. Hương là nhân viên cơ quan nhà nước, còn anh chồng làm trong ngành ngoại giao, cũng xa nhà suốt. Hương có khuôn mặt xinh xắn, đặc biệt là nụ cười tươi rói và rất khéo ăn khéo nói. Hùng thì ít nói nhưng tính tình cũng thoải mái. Mỗi khi phải đi công tác lâu ngày, Hùng cũng có lời nhờ vợ chồng tôi thỉnh thoảng ngó nghiêng nhà cửa, con cái giùm.

Tôi có lẽ vẫn ngu muội mà tin tưởng chồng mình tuyệt đối nếu như hôm đó tôi không sang phòng anh. 2h giờ sáng tôi giật mình tỉnh giấc vì vừa trải qua một cơn ác mộng, mồ hôi vã ra như tắm, tôi ngồi dậy ra phòng khách lấy cốc nước thì thấy phòng anh vẫn sáng đèn.
Tôi đi vào định bụng nhắc anh đi ngủ vì cũng muộn rồi, vào phòng thấy anh đang ở trong nhà vệ sinh, tôi định đi ra thì thấy điện thoại anh để trên bàn làm việc có tin nhắn đến, trí tò mò và nghi hoặc trong tôi nổi lên. Phải nói là từ trước đến nay tôi chưa bao giờ xem trộm điện thoại của chồng nhưng trước những thay đổi của anh thời gian gần đã khiến tôi cảm thấy bất an.
Đập vào mắt tôi là những dòng tin nhắn qua lại của anh và Hương với những lời lẽ yêu đương mùi mẫn, khêu gợi. “Vợ anh ngủ chưa? Em đang nằm đợi anh đây, sao anh lâu thế? Sang với em nhanh lên, mai chồng em về rồi” ... Tôi lảo đảo như người mất hồn, lê bước về phòng trong đầu ngổn ngang bao suy nghĩ.
Tôi lấy lại bình tĩnh với suy nghĩ sẽ vạch mặt hai kẻ đốn mạt này. Được một lúc tôi nghe thấy cửa mở, biết chồng đã mò sang với Hương, tôi cũng dậy và đi sang, cửa nhà Hương không khóa, chồng tôi vừa bước vào trong nhà cũng là lúc tôi cất tiếng: “Anh, Đêm hôm anh mò sang đây làm gì?”. Bị bắt quả tang, chồng tôi chết "đứng như Từ Hải", còn tôi chẳng thèm nghe lời giải thích của anh mà đóng sập cửa lại.

Hiện tại, tôi và con đang ở nhà ngoại, việc xảy ra đã 2 tuần, nhưng tôi không thể nào quên được. Ngày nào anh cũng gọi điện xin tôi tha thứ, cho anh một cơ hội, nhưng tôi vẫn im lặng vì không biết phải như thế nào. Nếu như tôi tha thứ cho anh mà quay về thì ngày nào tôi cũng phải nhìn mặt hai con người bội bạc đó, không quay về thì con tôi lại thiếu cha. Trong đầu tôi giờ đang ngổn ngang bao suy nghĩ mà không biết giải quyết ra sao. Mong mọi người cho tôi xin lời khuyên!
Ngọc Huyền (Độc giả Tintuconline)