Tôi 26 tuổi, chồng tôi 30. Công việc của chồng tôi thuộc mảng quảng
cáo nên giao tiếp của anh rộng rãi, thường xuyên đi gặp khách hàng, có
khi khách hàng ở các tỉnh khác. Nhưng anh luôn về đúng hẹn và lần nào
cũng chỉ đi 3 – 5 ngày. Khi trở về, anh vẫn rất nhiệt tình chuyện vợ
chồng. Cũng không có dấu hiệu gì bất thường, lương tháng tôi đều giữ, vì
thế tôi rất tin tưởng chồng.
Thêm vào đó, con
người anh rất thực tế, hơi khắt khe, nói một là một. Cho nên đôi lúc hai
vợ chồng đùa giỡn, tôi hỏi anh có làm điều gì không phải với vợ không?
Chồng tôi liền nghiêm túc trả lời: “Không”.
Chính vì vậy nên khi phát hiện ra cú lừa cay đắng này của chồng, tôi tưởng chừng có thể chết luôn tại chỗ được.
Sáng
hôm đó, theo thường lệ chồng tôi đi công tác 3 ngày. Tôi ở nhà trông
con và làm nốt việc được giao. Đúng lúc này thì nhà mất điện, vì thế tôi
phải vào phòng làm việc của chồng lấy chiếc laptop của anh để nói
chuyện tiếp với khách hàng qua 3G.
Kết thúc
cuộc trò chuyện, vì nhận được hợp đồng thiết kế nội thất cho nhà kiểu cổ
nên tôi tìm tài liệu xem xét trước. Nhưng khi vừa gõ lên ô tìm kiếm
trên web, google báo về rất nhiều cụm từ kinh khủng trong lịch sử tìm
kiếm. Đó là những từ mà tôi chưa bao giờ hình dung, chưa bao giờ tưởng
tượng ra được.

3 khuôn mặt đã được che kín, nhưng cơ thể chồng tôi như thế nào thì tôi thừa sức để nhận ra. (Ảnh minh họa)
Lần
tìm theo đó, tôi vào những trang web mà chồng từng vào. Xem những bài
viết chồng từng xem, rồi chết lặng khi nhìn thấy tài khoản của chồng tôi
có rất nhiều lời mời chào “tìm bạn”, “3 người” và chồng tôi đã đồng ý
quá nửa trong đó. Thật sự những điều này quá sức chịu đựng của tôi nên
tôi sẽ không nhắc lại ở đây. Nhưng tinh thần tôi bắt đầu suy sụp khi xem
loạt ảnh bệnh hoạn mà họ chụp lại rồi khoe khoang nhau.
3
khuôn mặt đã được che kín, nhưng cơ thể chồng tôi như thế nào thì tôi
thừa sức để nhận ra. Quá khủng khiếp, tôi đã nôn hết bữa sáng ra ngay
tại bàn và đẩy tay khiến chiếc laptop rơi xuống sàn nhà, vỡ màn hình.
Tôi
ngồi khóc như mưa, dù không muốn nhớ lại nhưng trong đầu cứ in đậm sự
tích khoe khoang của chồng về những lần đi bóc bánh, những lần “Đi cùng
thằng bạn ở bãi biển… gặp một em chân dài tới nách, siêu vòng 3”…
Nếu
không có tiếng con khóc, tôi không biết ngày hôm đó mình sẽ như thế nào
nữa. Cả đêm nằm nhìn con ngủ mà tôi rơi nước mắt ướt gối. Lòng tự nhủ
phải cứng rắn mạnh mẽ để vượt qua nỗi đau này. Người chồng nghiêm túc,
đạo mạo lại lừa tôi một cú lừa quá ngoạn mục, khiến tôi trước giờ vẫn
tin anh răm rắp, đến giờ mới đau như thế này.
Trong
3 ngày đi “công tác”, chồng tôi gọi về 8 cuộc điện thoại nhưng tôi
không bắt máy. Nhắn 20 tin nhắn hỏi vợ đi đâu, vì sao không nhấc máy,
nhớ vợ… tôi cũng không hề trả lời.
Chiều thứ bảy, biết chồng sẽ về nên tôi gửi con sang nhà bà ngoại rồi cố ý nấu một bàn đồ ăn ngon.
Chồng
tôi về đến nhà hồ hởi lắm, sau khi hỏi con đâu, anh bắt đầu khoe ký
được hợp đồng này, gặp được khách tiềm năng kia… Nhìn vẻ mặt của anh
phấn chấn, chẳng hiểu sao tôi nghĩ ngay đến chuyện chắc chắn anh vừa
được thỏa mãn chán chê sở thích bệnh hoạn ấy.
Thấy
tôi mặt lạnh lùng, không tươi cười hỏi han như mọi khi, chồng tôi chột
dạ hỏi tôi vì sao không nghe máy, vì sao không nhắn tin… Tôi không giả
dối được như anh nên trả lời bị mệt, không muốn nghe máy. Sau đó tôi
giục anh ăn cơm. Bữa cơm
tối ấy nặng như đeo chì, ban đầu chồng tôi cũng ba hoa hết chuyện này
chuyện khác, song thấy thái độ của tôi không hưởng ứng, có phần nhạt
nhẽo nên anh cũng im lặng ăn cho xong.
Ăn
xong, tôi đã làm hành động trước nay chưa từng làm. Tôi bảo anh tôi đánh
vỡ laptop của anh rồi. Anh bảo: “Tưởng gì, hóa ra vợ buồn vì chuyện đó
à? Vỡ rồi thì thôi. Sau chồng mua máy mới, lại được dùng đồ mới”.
Vậy
là tôi kéo rầm khăn trải bàn xuống. Bao nhiêu bát đĩa rơi xuống vỡ tan
tành. Chồng tôi trợn mắt kinh ngạc. Chẳng cần đợi anh chất vấn, tôi
ngẩng mặt lên hỏi: “Giờ tôi đánh vỡ số bát đĩa này rồi, anh cũng có thể
mua đồ mới đúng không? Nhưng anh có biết có những thứ đánh vỡ rồi không
thể hàn gắn lại được không hả?”. Tôi cầm tờ đơn ly hôn trên ghế bên cạnh lên, ném vào người anh: “Cầm lấy, ký đi rồi đường ai nấy đi”.

Uất ức quá, tôi bật khóc. Tôi nói trong nước mắt rằng đã biết hết mọi mặt đen tối, ghê tởm bệnh hoạn của anh rồi. (Ảnh minh họa)
Anh
tái mặt, có lẽ chưa bao giờ anh biết con người tôi lại quyết liệt và có
lúc đáng sợ như thế, vì thế lắp bắp mãi anh mới hỏi được: “Vợ ơi, có
chuyện gì vậy, sao đột nhiên em lại như thế? Có gì từ từ mình nói
chuyện”.
Uất ức quá, tôi bật khóc. Tôi nói trong nước mắt rằng đã biết hết mọi mặt đen tối, ghê tởm bệnh hoạn
của anh rồi, tôi không thể chịu được. Cứ nghĩ đến tôi lại buồn nôn, vì
thế tôi không muốn nhìn mặt anh nữa. Sau đó tôi kéo valy từ phòng ngủ ra
và đi.
Chồng tôi im lìm, ngồi lặng lẽ trên
ghế. Mấy hôm nay tôi không hề nhận được một tin nhắn, cuộc gọi nào từ
anh. Nghe mọi người nói chuyện anh cũng không đi làm, chỉ ru rú ở nhà,
thậm chí không ra khỏi cửa. Cho tới chiều nay, tôi nhận được tin nhắn:
“Vợ ơi, em mà bỏ anh thì anh chết đấy! Anh chết thật cho em xem. Xin em
về gặp anh một lần, anh sẽ thay đổi, anh xin em, van em cho anh cơ
hội”.
Tôi không biết có nên mềm lòng với anh
không? Có nên tha thứ và cho anh cơ hội hay tuyệt tình ra đi? Giờ tôi
vừa rối, vừa mệt mỏi quá!
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ