- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
"Nhật kí cho em" hay chuyện tình thanh xuân nhiều đớn đau của "chàng trai ở lại" khiến MXH dậy sóng, bao người rơi nước mắt
"Tất cả mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có anh thay đổi là già nua theo năm tháng, còn em vẫn ở lại đó, ở lại độ tuổi thanh xuân... mãi mãi"...
- Nhân ngày rảnh rỗi, cô gái đem quà người yêu tặng lên mạng khoe, và bàng hoàng trước bình luận của người lạ
- Từ việc lộ clip sex của 1 hotgirl, câu hỏi đặt ra cho các bà vợ: Phải làm gì nếu chồng vẫn lưu giữ "kỉ niệm" với người yêu cũ?
- Giữa tâm bão "người yêu tin đồn" bị nghi lộ clip nóng, PewPew bất ngờ đăng status: "Em ổn, không có gì"
"Tất cả mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có anh thay đổi là già nua theo năm tháng, còn em vẫn ở lại đó, ở lại độ tuổi thanh xuân... mãi mãi", đó là lời chia sẻ của chàng trai ở lại.
Có những cuộc tình đẹp nhưng đớn đau theo nhiều cách khác nhau. Đó có thể là những phút giây nông nổi của quá khứ, là những phút giây sai lầm hay lạc mất nhau mà không có đường quay lại... Nhưng cũng có những chuyện tình không tì vết nhưng thử thách từ số phận khiến nó kết thúc quá sớm, để lại niềm đau cho người ở lại dường như không bao giờ nguôi.
Câu chuyện của La Duy khi đăng tải trên MXH về chuyện tình tuổi thanh xuân của mình đã nhanh chóng hút hàng ngàn like với không ít lời chia sẻ cảm thông về câu chuyện đầy đau đớn và nhiều nuối tiếc.
Ảnh minh họa
Yêu một người con gái ở thanh xuân, cùng nhau yêu xa, cùng vượt qua khó khăn và vun đắp hạnh phúc. Nhưng trong lúc đang ngập tràn cảm xúc với ngày gặp lại và ước mơ được về chung một nhà thì họ gặp sự phản đối từ ba cô gái. Trong khi chàng trai đang tìm cách để thuyết phục phụ huynh người yêu thì một ngày cô gái gặp tai nạn rồi ra đi mãi mãi... Chỉ còn lại chàng trai với niềm đau và sự thương nhớ khôn nguôi.
3 năm sau khi ngày rời đi để trốn tránh kí ức, chàng trai quay lại nơi cũ và kí ức vẫn vẹn nguyên như thế với niềm đau dường như chưa nguôi ngoai chút nào. Bởi thế, nên La Duy đã chia sẻ câu chuyện về mối tình thanh xuân đầy đau lòng của chính mình trên MXH...
Bài viết của chàng trai ở lại với mối tình thanh xuân của mình như sau:
"Nhật Kí Cho Em
Ngay lúc anh chấp bút viết lên những dòng tâm tư này cũng là ngày anh trở về lại quê hương của hai đứa mình sau ba năm anh ra đi, anh ra đi vì sự đổ vỡ của đôi ta, anh ra đi vì mọi thứ bị sụp đổ, anh ra đi vì anh không còn gì để giữ chân mình ở lại nữa...
Anh trở về với muôn vàn cảm xúc, trong đó không thoát nổi hình bóng của em..
Tất cả mọi thứ vẫn ở đó, chỉ có anh thay đổi là già nua theo năm tháng, còn em vẫn ở lại đó, ở lại độ tuổi thanh xuân... mãi mãi.
15 tuổi, mình biết nhau năm 15 tuổi. Mình yêu nhau năm 18 tuổi, bốn năm mình bên cạnh nhau, trải qua nhiều biến cố lớn nhỏ, anh bị trầm cảm em bên cạnh anh với danh nghĩa bạn thân, anh lành bệnh cũng là lúc anh nhận ra tình cảm bao nhiêu năm em âm thầm dành cho anh. Tuy hơi muộn so với sự hi sinh của em, nhưng muộn vẫn tốt hơn là không nhận ra em nhỉ?
Anh từ lúc nhận ra đã điên cuồng theo đuổi em, điên cuồng yêu em. Mình yêu nhau chưa được bao lâu thì phải yêu xa, em đi du học ở Mỹ, anh mãi một năm sau đó mới phỏng vấn để qua cùng em nhưng tiếc rằng anh không giỏi bằng em, anh không qua được với em, em muốn anh chọn một nước khác học, em muốn anh phải đi du học để có thể đàng hoàng cưới hỏi em.
Anh chọn Singapore.
Vậy là bọn mình yêu xa bốn năm học đại học, mình yêu nhau qua màn hình điện thoại, mình đôi khi gọi cho nhau cả một ngày mệt mỏi mà ngủ quên đi, em đi học là lúc anh chuẩn bị đi ngủ, em đi ngủ là lúc anh chuẩn bị đi học, đi học, đi làm. Đôi khi vì quá bận rộn và lệch múi giờ nên những cuộc gọi chỉ để đó, hỏi han được vài câu rồi thôi, cứ để đó, rảnh rỗi nhìn nhau một cái, phần ai người đó làm, không ai nói ai câu nào.
Năm anh học năm hai, mẹ anh có một thời gian làm ăn thất bại phá sản, anh như sụp đổ tinh thần về mọi mặt, anh không gượng được, em nghỉ học bay về Việt Nam cùng anh, bên cạnh anh và mẹ, em vỗ về tâm hồn mỏng manh của anh, em ôm anh vào lòng như đứa trẻ con, anh chưa khóc mà em đã khóc òa lên.
Anh bảo em đừng khóc, em khóc anh không chịu được.
Anh trở người ôm em ngược lại vào lòng rồi anh lại khóc, em không nói nên lời, vỗ về lên tim anh.
Sau hai năm đi du học, lần đầu tiên mình về gặp nhau, gặp nhau như thế, thật không vui. Nhưng anh thấy ấm áp, anh không quên được. Mình chỉ có ba ngày bên nhau, an ủi mẹ, anh và em phụ mẹ một ít, rồi lại phải bay về Mỹ và Sing đi học tiếp.
Em bay đi trước, anh bay đi sau. Anh ở lại nhìn em bước lên máy bay mà lòng nặng trĩu, anh mệt nhoài vì những biến cố đời mình. Có đôi lúc anh muốn gục ngã trong tuyệt vọng thì em dang đôi tay ra nâng anh đứng dậy.
Mẹ anh phá sản, em trợ lực kinh tế cho anh tận 3 tháng đầu, em để anh dành phần anh đi làm gửi về cho mẹ, phần em gửi anh để anh lo cuộc sống cho anh. Anh chưa bao giờ quên, chưa quên một chút khoảnh khắc nào về em, chưa quên một chi tiết nào những việc em làm cho anh...
Một năm sau đó mọi thứ cũng dần ổn, mẹ anh gây dựng lại được, anh và em đỡ vất vả rất nhiều, em vì học trước anh một năm nên em về trước, em đỡ đần giúp mẹ anh, anh yên tâm mà tập trung việc học.
Tổng cộng mình quen nhau tám năm, bốn năm làm bạn, 4 năm yêu xa. Và chỉ cần cố gắng một năm nữa anh trở về, chúng mình sẽ đính hôn, sẽ có một cuộc sống mà hai đứa mình từng hẹn thề mỗi khi gọi cho nhau.
Cực lắm, đi học, đi làm anh và em ai cũng mệt, nhưng mình chưa một lần cãi vã hay to tiếng với nhau, anh và em đều trân trọng từng phút giây được nhìn thấy nhau mặc dù chỉ qua màn hình điện thoại, thậm chí mệt quá nhiều lúc thiếp đi mở mắt ra điện thoại vẫn còn cuộc gọi đó, anh không tắt, em không tắt. Vì không ai muốn kết thúc cuộc gọi cả...
Rồi cũng đến ngày anh hoàn thành sứ mệnh của mình, anh trở về Việt Nam, em và mẹ ra sân bay đón anh. Cái khoảnh khắc mẹ anh cười tỏa nắng khi thấy anh kéo va li từ cửa đi ra, còn em chạy một mạch lao vào ôm chầm lấy anh làm rớt cả kiếng cận của em xuống sàn. Em mừng rỡ khi gặp anh, anh không có lời nào diễn tả về cảm xúc lúc đó nữa, anh hạnh phúc vô cùng. Hạnh phúc lắm em ạ.
Cái ngày mẹ anh và anh sắp xếp lên nhà em để nói chuyện tương lai hai đứa mình... cảm xúc của anh và em như vỡ òa vì chờ đợi bao nhiêu năm trời chỉ để được nắm tay nhau đi vào thánh đường.
Vậy mà, bố em không đồng ý cho chúng mình kết hôn, bố em ngăn chặn mặc dù mẹ em khóc rất nhiều. Bố em chê nhà anh đổ vỡ, chê bố anh mất sớm từ lúc anh chưa ra đời, chê anh không ai dạy dỗ nên hư hỏng, chê mẹ anh hai đời chồng, chê hai gia đình không môn đăng hộ đối. Bố em từ chối gia đình anh, từ chối tình bạn năm năm và tình yêu bốn năm của hai đứa mình... mặc cho em và mẹ em khóc lóc van xin rất nhiều. Bố em rất bảo thủ và gia trưởng... làm em tuyệt vọng.
Em sau đó không chịu gặp anh, em đòi bỏ đi xứ khác để hai đứa mình làm lại từ đầu, anh không đồng ý. Anh muốn hai đứa mình phải đường hoàng thành hôn, anh muốn em làm cô dâu một cách chính thức, em xứng đáng như thế. Anh cần thời gian thuyết phục bố em, cần một chút thời gian nữa...
Đà Lạt 14/10/2014
Những gợn sóng vỗ nhẹ mặt hồ Xuân Hương sáng sớm làm con người trở nên phấn chấn hơn, tươi mát và sảng khoái hơn. Anh ngồi quán cà phê Thanh Thủy màu tím, màu cả hai đứa mình cùng thích, anh lúc này chưa biết hút thuốc, không biết rượu bia, chỉ biết mỗi đen đá thôi. Em vì vậy rất trân trọng anh, em từng nói đàn ông như anh gặp đàn bà thì im, rượu bia không nổi một ly, thuốc là không biết dùng. Chỉ đáng đi hầu cận cho em nhậu, nhưng em vì vậy mà yêu anh lắm.
Anh vô tư ngồi nhấm nháp đen đá vào sáng sớm vì đó là thói quen mọi ngày, anh cứ nghĩ ngày hôm đó cũng như bao nhiêu ngày khác...
Vậy mà...
7h20 phút bố em gọi cho anh, anh vẫn nhớ như in từng lời nói, từng hơi thở của bố em vào trong điện thoại: "Thư tối qua bỏ nhà đi, sáng sớm nay bị tai nạn nặng lắm, cậu ở đâu, qua bệnh viện Đa Khoa Đà Lạt gấp".
Tay chân anh lúc đó rụng rời, điện thoại anh không nắm vững rơi thẳng xuống mặt hồ nhưng anh không bận tâm, vì là bố em gọi nên anh biết không phải chuyện đùa. Anh lê từng bước chân nặng trĩu ra ngoài đường bắt taxi vì anh không thể đi xe nổi nữa...
Trên đường đi anh cầu Phật, xin Chúa xin tất cả các vị thần cho anh một tia hi vọng, một chút phép màu, anh sẳn sàng đánh đổi mọi thứ, anh thà chết thay em cũng được, trên đường đi anh cầu nguyện rất nhiều, nước mắt anh rơi chưa bao giờ nhiều như thế...
Sau mỗi cuộc chia ly người ở lại là người đau lòng nhất phải không em?
Anh bước thật vội tới khoa cấp cứu nhưng không được phép vào, mẹ em ra đón anh, khuôn mặt mẹ tiều tụy và sụp đổ hoàn toàn, anh nhìn mẹ không cầm được nước mắt lẫn chua xót, bà vịn tay anh không đi nổi, anh cũng không đi nổi nữa nhưng phải cố, cố đưa mẹ vào để còn được tận mắt thấy em nằm đó anh mới tin, mới tin đó là sự thật.
Người nhà em đứng rất đông, bố em vẫn đứng đó, khuôn mặt khắc khổ nhưng vẫn lạnh lùng, không toát lên vẻ nào đau buồn, đứng ở hành lang ai cũng không được vào vì em đang phải mổ. Toàn bộ phải đứng đợi...
17h10
Bác sĩ mở cửa, nhiều tiếng khóc vang lên, mẹ em, dì em, dòng họ của em, người thân em ai cũng quan tâm em, có người từ Mỹ trở về chỉ mong em có phép màu, mẹ anh cũng có mặt, rất đông đủ.
Mọi người nắm tay bác sĩ, ai cũng hi vọng một cái gật đầu từ ông... Bác sĩ lắc đầu, báo rằng em mất rồi. Tất cả dường như sụp đổ, mẹ em ngất xỉu, dì em, cô em, bác em, tất cả đều sụp đổ. Mẹ anh cũng không ngoại lệ.
Anh... anh không còn một tia cảm xúc nào nữa, anh quỳ sụp xuống mặt sàn, anh không nói một lời nào, anh cũng không khóc nổi nữa. Anh thật sự không làm được gì nữa rồi, anh tuyệt vọng và chợt quên đi hết tất cả mọi thứ trong vô thức, bỏ lại cả chục con người phía sau đang khóc lóc kêu gào khổ sở. Anh đứng lên và đi trong vô thức, không biết mình đi đâu, không định được điểm đến. Anh cũng không dám vào nhìn em.
Vậy đấy, em bỏ anh lại và ra đi như thế...
Sau mỗi cuộc chia ly người ở lại là người đau lòng nhất phải không em?
Anh cứ thẫn thờ bước đi trong vô định, anh cứ đi mãi như thế không có hướng, không có lối, không một ngã rẽ. Anh cứ đi, đi đến lúc anh mỏi mệt vô cùng, nhìn lại trời đã tối, điện thoại anh rơi dưới hồ cũng không ai liên lạc được.
Đêm hôm đó anh ngồi ở bờ hồ, thả mình nằm ở đó, anh mặc kệ tất cả, anh không màng nữa, không bận tâm nữa, chỉ mong đêm nay anh nằm đó, nhắm mắt lại và đừng bao giờ mở mắt ra nữa.
Anh không muốn sống nữa, anh không còn thiết tha gì nữa, cho anh đi theo em, anh chỉ cần em thôi.
Cuộc đời anh, ông trời thật quá tàn nhẫn mà.
Anh sinh ra không được thấy mặt bố, bà anh mất khi anh vừa nhận thức được tình yêu thương, người anh yêu nhất trên đời lại vừa nhắm mắt.
Cuộc đời anh, quá nhiều đau thương em ạ... anh đau khổ và tuyệt vọng lắm..
Anh đau lắm...
Nguyên đêm nằm đó anh không ngủ được, người nhà tìm ra anh và đưa anh về trong tình trạng gần như là kiệt sức, anh vẫn không dám qua nhà nhìn mặt em. Khoảng thời gian trước đó, mẹ anh gây dựng lại là mở dịch vụ tang lễ và cũng chính nhà anh làm tang lễ cho em. Đau đớn không khi cổ phần dịch vụ có phần của em trong đó...
Ba ngày tang lễ của em, anh không ngủ ngày nào, cũng không dám lại gần quan tài của em, anh chỉ ngồi một góc, nghe tiếng rên la, nghe khóc lóc, nghe kêu gào, nghe đủ mọi âm thanh phiền não, nghe rất nhiều.
Còn riêng anh, không một tia cảm xúc, anh bất động ngồi ở đó, không một chút xê dịch ba ngày, chỉ uống nước không ăn, ăn làm sao nổi hả em, ăn sao cho trọn bây giờ.
Cái ngày đưa em ra nghĩa trang, anh đứng lên lại nhìn em lần cuối, nhìn vào quan tài mà tim anh như thắt chặt lại, vẫn khuôn mặt đó, vẫn đôi môi đó, vẫn đôi mắt đó, mọi thứ vẫn ở yên đó, tươi đẹp... nhưng không còn ý nghĩa gì nữa. Anh sụp đổ một lần nữa từ trong thần thức lẫn thể thức, anh sụp đổ hoàn toàn, anh bật khóc như đứa trẻ con... anh đau đớn vô cùng... một ngàn vết dao cứa vào tim anh cũng không bằng nỗi đau này... nỗi đau sẽ theo anh đi hết cuộc đời này... nó là nỗi đau về lí trí, về dấu ấn, về cái tinh thần, về mọi thứ nó nằm ở đây này, ở ngày trong tim anh này em ạ...
Hạ huyệt em xong là mọi thứ đã đưa vào cát bụi, hết rồi, hết thật rồi.
Em ra đi, anh cũng chết rồi, anh không còn là anh nữa, anh của ngày đó cũng đã chết theo em xuống cái nấm mồ đó rồi em ạ.
Anh sau đó, không còn là anh nữa...
Anh sau đó, không còn là anh nữa...
Anh sau đó...
---
Em đi rồi, em đi mang theo bao kí ức, bao hẹn thề, bao lời nói yêu thương, bao kỉ niệm, bao nhiêu thứ chưa trọn vẹn em mang theo tất cả. Chỉ để xót lại anh, một kẻ vốn dĩ tâm hồn đã mỏng manh yếu đuối nay lại yếu đuối thêm bội phần.
Kể từ sau khi em đi, anh không đủ mạnh mẽ để đối diện với mọi thứ nữa, anh bắt đầu trở thành một con người hoàn toàn cô lập, anh shock, anh buồn, anh muốn mình rơi vào trạng thái tự kỷ như mấy năm trước để trốn mình trong cái vỏ bọc đó nhưng không được, anh gặm nhấm cái nỗi buồn một cách rõ ràng, chi tiết, sắc nét trong từng hơi thở, mỗi nhịp thở tuôn ra luôn có hình bóng em luẩn quẩn đâu đó.
Anh đi đâu cũng thấy bóng dáng em, làm gì cũng thấy bóng dáng em, bất cứ nơi đâu anh đi tới, bất cứ đoạn nào anh đi qua, bất cứ thì anh chạm vào... mọi thứ đều có bóng dáng em...
Gần một tuần anh vất vưởng như một hồn ma xung quanh cái bờ hồ Xuân Hương Đà Lạt, vận mỗi cái quần đùi jean, áo thun cộc tay nhưng anh không lạnh, anh lạnh là lạnh từ trong lòng, lạnh từ trong tim anh đây này, không phải lạnh ở ngoài thân xác.
Em thấy mà, phải không?
Anh đã dằn vặt bản thân rất, rất và rất nhiều.
Giá như anh cùng em đi nơi khác như ý định em đưa ra ban đầu có lẽ mọi việc đã khác. Có lẽ mọi thứ không tệ đến như vậy
Là do anh, do anh cả!
Anh cứ loay hoay ôm mãi cái nỗi buồn vào lòng. Mẹ anh khóc rất nhiều, nói rất nhiều, với anh mọi thứ đều vô dụng. Nói gì bây giờ, khóc cũng để làm gì nữa, trách móc cũng được gì đâu.
Em cũng đã đi rồi, em đi rồi mà. Mọi thứ trên đời dường như không còn định nghĩa gì đối với anh nữa. Chẳng còn gì nữa.
Anh bắt đầu tập hút thuốc em ạ, thời gian đầu anh hút không được, anh ho sặc sụa, nhưng anh vẫn hút, sau một tuần anh quen dần. Và anh bắt đầu biết hút thuốc từ đó.
Anh tập uống bia rượu em ạ, thật sự đối với anh việc đó rất khó khăn, anh uống rất nhiều, ngày nào anh cũng uống, anh không biết uống nhưng anh vẫn cứ uống, say rồi anh nôn, nôn xong lại uống, uống đến kiệt quệ, uống đến độ anh ngủ ở đâu, nôn ở đâu anh hoàn toàn không nhận thức được...
Ngày nào cũng vậy, sáng là anh uống, bê tha đến trưa chiều, tối anh lại mang về nhà uống, uống lại say, say lại nhớ em...
Càng say anh càng nhớ.
Nhớ em là anh lại trốn vào một góc khóc nức nở như đứa trẻ con
Anh lúc đó, chỉ vỏn vẹn 45kg, anh từ 55kg xuống còn 45kg. Anh cũng mặc kệ, anh muốn như vậy, anh chỉ mong mình có một ngày nhắm mắt đi và đừng bao giờ mở mắt trở lại nữa.
Nhưng không được em ạ, mỗi lần anh tỉnh dậy, cảm giác hụt hẫng nó bao trùm lấy toàn bộ tâm trí anh... anh bất giác tổn thương vô cùng.
Thời gian cứ thế đi qua, gần một năm trời anh chỉ biết làm bạn với bia rượu, bạn bè xấu, thuốc lá, lang thang. Em ở đó có thấy không, có thấy anh yêu em đến nhường nào...
Rồi một ngày, anh bị bạn bè chơi bẩn khi anh đang say, anh không nhớ rõ, chỉ biết khi tỉnh giấc, mọi thứ đã an bày, anh chơi cá độ thua gần một tỷ, thật sự anh cũng không biết cá độ là thế nào, nhưng sau một đêm anh đã thua một tỷ, giấy nợ có chữ ký anh. Anh không nhớ gì cả. Bằng chứng có rõ ràng, em có chứng kiến mà, phải không. Kiểm tra lịch sử trên điện thoại anh, đúng là như vậy, chữ kí là của anh, họ tên anh mặc dù tờ giấy đó anh không hề viết... vậy đấy. Anh âm thầm bán ô tô, vét sạch tiền bạc trả cho họ và anh quyết định ra đi...
Anh ra đi để quên em, ra đi vì anh không còn yêu thành phố này nữa, anh ra đi vì đã đến lúc rồi.
Đau khổ vậy đủ rồi, phá vậy đủ rồi, thân xác anh hao gầy vậy đủ rồi, mọi thứ anh dành cho em vậy là đủ rồi. Không chết được anh phải sống, sống cho anh, sống cho cả em nữa...
Mặc dù gần như là kiệt sức, nhưng anh vẫn gượng gạo đấy, gượng đứng để tiếp tục em ạ.
Đêm đó là ngày 17/12/2015
Ngày anh bỏ lại tất cả sau lưng để làm lại cuộc đời.
Rất nhiều nước mắt đã rơi, rất nhiều đau thương đã tới, mất mát quá nhiều
Mọi thứ thật tồi tệ...
Thanh xuân chúng mình, khép lại ở đây!".
3 năm sau ngày ra đi, La Duy thậm chí đã thử bắt đầu với người mới hy vọng sẽ quên được Thư, nhưng Duy không thể yêu ai được. Hình ảnh của Thư vẫn len lỏi trong tâm trí Duy không xua đi được. Duy chia sẻ: "Bọn mình đã dành đủ tiền mua nhà, mua xe rồi. Chỉ còn cưới nhau nữa thôi. Mình hối tiếc vì chưa đeo được vào tay cô ấy chiếc nhẫn cưới. Mình cũng còn lên cả kế hoạch lên cả một khoảng riêng để đưa bạn ấy đi Itali, nhưng cũng chưa làm được".
Bấy nhiêu thời gian qua Thư vẫn sống trong tâm trí Duy một cách trọn vẹn như thế. Thư đã từng nói với Duy: "Em cứ nghĩ anh sẽ mãi theo đuổi Vy mà không ngó ngàng gì đến em, lúc anh nhận ra em yêu anh thì em đã qua 4 năm thanh xuân của mình rồi". Vy là người Duy đã từng thích và theo đuổi, bạn thân của Thư. Đó cũng là nhân vật trong cuốn sách gần đây Duy viết.
Thực tế là như thế, có những mối tình chúng ta đã từng rất tha thiết nhưng nó không phải là một mối tình có thể theo cả cuộc đời. Có khi cô ấy là người ngay bên cạnh mà bạn không quan tâm. Nhưng rồi đến một ngày phát hiện ra chính cô ấy là người bạn cần cho cả cuộc đời thì lại mất cô ấy trong gang tấc. Chỉ còn lại một mối tình của thanh xuân vẫn vẹn nguyên ở đó nhưng đầy tươi đẹp và đớn đau...
Vì thế, nếu hôm nay bạn đang có một người ở bên cạnh để nắm tay, để có một cái ôm nồng nàn. Hãy tận hưởng bên nhau một cách trọn vẹn để yêu đương là đong đầy, đừng lãng phí bằng những giận hờn, chia tay và cãi vã không cần thiết. Điều trong tương lai không ai có thể nói trước nhưng hãy trân trọng mỗi ngày hôm nay.
THEO HELINO
-
Đời sống6 giờ trướcKhi thắp hương Thần Tài Thổ Địa cần lưu ý về số lượng nén hương bởi với mỗi số lượng nén hương sẽ mang một ý nghĩa khác nhau.
-
Đời sống8 giờ trướcDù nước dùng có màu đen, đặc sánh và “bốc mùi” thum thủm, không phải ai cũng dám thưởng thức nhưng món ăn này được xem là đặc sản trứ danh ở Gia Lai, người ăn quen gọi hẳn 2 bát vẫn thòm thèm.
-
Đời sống12 giờ trướcHiện nay, nhiều gia đình thờ cúng thần tài với mong ước may mắn, thịnh vượng. Nhất là với các hộ kinh doanh thì việc đặt bàn thờ thần tài mang một ý nghĩa hết sức linh thiêng, là lời cầu nguyện cho gia đình buôn bán tốt đẹp, sung túc.
-
Đời sống12 giờ trướcLễ nhập trạch được gia chủ thực hiện khi vào nhà mới để báo cáo Thổ địa, tổ tiên và mong cầu bình an; gia chủ cần chuẩn bị đồ cúng và bài văn cúng phù hợp.
-
Đời sống16 giờ trướcLần đầu nếm thử món bún từng được Michelin bình chọn ở Đà Nẵng, 2 vị khách Hàn nhận xét hương vị vừa lạ vừa quen nhưng ngon, ấn tượng nhất là miếng chả cá đậm đà.
-
Đời sống16 giờ trướcTheo học trong các ngôi trường quốc tế từ nhỏ, Linh Lan sớm đặt ra mục tiêu về “giấc mơ Mỹ”. Từ khi lên lớp 6, cô bé đã nghiêm túc với mục tiêu này.
-
Đời sống17 giờ trướcĐừng nhốt mình trong những miệng giếng chật hẹp, mở lòng chính là cách để ta bước ra khỏi miệng giếng, tới được những đường chân trời ngoài kia!
-
Đời sống17 giờ trướcNhiều người thật lạ, luôn sống dữ vì sợ… hiền là bị bắt nạt.
-
Đời sống17 giờ trướcChiếc Rolls-Royce Cullinan của đại gia ngành thép mang biển số ngũ quý 5 với giá trị lên tới 14,5 tỷ đồng, đắt ngang ngửa một chiếc xe sang mua mới.
-
1 ngày trước
-
1 ngày trước
-
Đời sống19 giờ trướcVới địa hình núi cao, xã Tà Xùa huyện Bắc Yên (tỉnh Sơn La) quanh năm được bao bọc bởi những đám mây cuồn cuộn, tầng tầng, lớp lớp được mệnh danh là "thiên đường mây" đã trở thành điểm đến mà những tính đồ đam mê du lịch.
-
Đời sống19 giờ trướcNhắc đến Huế là người ta nhớ ngay đến những món ăn ngon khó cưỡng như chè, các món mứt... trong đó phải kể đến những loại bánh ngon trứ danh.
-
Đời sống19 giờ trướcSau khi trượt danh hiệu Quả bóng vàng, Vinicius Junior giành giải FIFA The Best dành cho cầu thủ nam xuất sắc nhất năm 2024.
-
Đời sống20 giờ trướcNgày Đông chí chính là điểm giữa của mùa đông, bạn có biết Đông chí 2024 là ngày nào?
-
Đời sống1 ngày trướcĐể giúp bạn biết được rõ quy trình bốc bát hương bàn thờ Thần tài, gia tiên, ông Công ông Táo, bài viết dưới đây hướng dẫn bạn bốc bát hương đúng cách, tránh phạm phải những điều kiêng kỵ không tốt về sau này theo quan niệm dân gian.