Bốn ngày rồi, mỗi tối mình đóng chặt cửa phòng, bấm khóa rồi mới kéo ngăn kéo bàn phấn ra, nhìn tờ đơn nằm trong đó.

Giấy trắng, mực xanh, dòng tiêu đề xé ngang lòng mình một vết cứa sâu đổ máu: Đơn ly hôn.
 
Anh đã đi từ hôm ấy, hôm vợ chồng mình cãi nhau. Chỗ ký tên dưới tờ đơn còn trống, bao lần mình cầm bút lên định ký sẵn vào một bên, rồi lại đặt bút xuống. Cái việc mình tuyên bố nhẹ như không hôm ấy, bây giờ sao mà khó. Bữa hôm qua, nước mắt chảy tràn gò má, con gái gõ cửa: “Mẹ ơi, cho con vô!”. Mình đóng vội ngăn kéo, mở cửa ôm con vào lòng. Con bé sáu tuổi ngờ vực nhìn sâu vào mắt mẹ: “Sao mẹ khóc? Mẹ nhớ ba à? Khi nào ba về? Mẹ điện thoại cho ba đi…”.

Ảnh minh họa

Tha thứ hay không? Chấm dứt hay không? Tình yêu thời sinh viên và cuộc hôn nhân tám năm của mình, hai đứa trẻ, căn nhà, hạnh phúc gói ghém bỗng chốc vỡ tan khi phát hiện cô ta trong điện thoại của anh. Anh bảo đó chỉ là một lần lỡ chân sa ngã. Chao ôi đàn ông sao mà dễ, như lúc nào cũng sẵn sàng nhắm mắt xuôi tay sa ngã vào hết chỗ này đến chỗ khác. Anh bảo vẫn còn thương mình, thương con, vẫn muốn xin mình tha thứ. Mình tự hỏi, mình liệu có còn là mình để mà tha thứ hay không, hay cả thân thể lẫn tâm hồn đã biến thành lưỡi gươm thù hận. Có lẽ khiếp hãi trước cơn điên giận của mình, anh đã xách vali đi, để lại một tờ sớ cầu xin, hối cải…

Vẫn muốn nghĩ: vì con, chỉ vì hai đứa trẻ, coi như cuộc đời mình đã chấm dứt, từ nay chỉ còn là cái xác không hồn trong ngôi nhà này mà thôi. Nhưng rồi lại nghĩ: phải chăng mình cũng trốn vào ý nghĩ đó, như bao người đàn bà khác? Phải chăng mình không dám một mình? Mình có thể sống như cái xác vậy được bao lâu? Mình có đáng làm một cái xác khô khi mới 34 tuổi? Chao ôi, cũng vì yêu, vì tin nên đổ vỡ này mới tan hoang tàn khốc vậy. Nghĩ đến lúc được quẳng vào con người phản bội kia tờ đơn này, ta rùng mình vì cảm giác được trả thù, thỏa mãn, nhưng trống không.

Tờ đơn nằm đó, trong ngăn kéo, thẳng thớm, rành mạch, rõ ràng, không như cõi lòng mình bao nhiêu sóng cồn bão táp. Ngày mai sẽ ký. Còn một ngày nữa cho đau đớn, cho cân nhắc, cho đay nghiến lặng thầm, và cho cả mầm mống mỏng manh của những ý nghĩ nào chưa biết rõ. Cuộc đời có những ngã ba không thấy được trước bao giờ, có một cái ngã ba như thế, trên tờ đơn chưa ký mà mình vừa đóng lại trong ngăn kéo bàn phấn đêm nay…

Theo  Yên Thảo
PNO