Rớt nước mắt nghe đôi vợ chồng ngồi xe lăn kể chuyện tình yêu “hôm đám cưới mới gặp nhau lần đầu”

Hôm đám cưới, anh Tuấn thuê một chiếc xe cùng 10 người họ hàng từ Lạng Sơn xuống Thái Bình đón dâu.

Hôm đám cưới, anh Tuấn thuê một chiếc xe cùng 10 người họ hàng từ Lạng Sơn xuống Thái Bình đón dâu. Đó cũng là ngày đầu tiên chị Ngọc được gặp chồng bằng xương bằng thịt ngoài đời.

Với những người đang lạc phương hướng trong hôn nhân, câu chuyện cảm động về cặp vợ chồng ngồi xe lăn Phạm Thị Ngọc (sinh năm 1983, Thái Bình) và anh Hoàng Văn Tuấn (sinh năm 1978, Lạng Sơn) dưới đây có thể sẽ đem lại một cái nhìn lạc quan cho tình nghĩa vợ chồng thời hiện đại.

Ngọc là cô gái Thái Bình có nụ cười tươi và lối suy nghĩ độc lập. Từ nhỏ cô đã có ý thức tự lập vì thường xuyên phải sống xa gia đình. Nhưng thật không may, thế giới bé nhỏ của Ngọc bỗng chốc trở nên xám xịt khi cô bị chấn thương cột sống sau vụ tai nạn giao thông cách đây tròn 10 năm về trước. Từ một người sôi nổi, Ngọc thu mình lại sau cánh cửa, sống khép kín và tự ti về bản thân. Trước khi gặp tai nạn, Ngọc cũng từng có người yêu, nhưng sau khi phải ngồi xe lăn, cô lảng tránh tất cả và tự chọn cách rời xa người mình yêu để cho họ một cơ hội tốt hơn.

Rớt nước mắt nghe đôi vợ chồng ngồi xe lăn kể chuyện tình yêu “hôm đám cưới mới gặp nhau lần đầu” - Ảnh 1.

Suốt 7 năm trời đằng đẵng, cô gái trẻ cứ sống thầm lặng như vậy. Những khi có ai đó hỏi chuyện chồng con, cô chỉ cười buồn và đánh trống lảng sang chuyện khác: "Bản thân cháu còn chưa lo được thì sao dám nghĩ đến chuyện đó!". Cho tới một ngày, cô tìm thấy một trang kết bạn dành cho cộng đồng người khuyết tật và quyết định tham gia. Từ ngày gia nhập vào hội, Ngọc vui vẻ hơn, có thêm nhiều người bạn chung hoàn cảnh. Đây cũng là nơi tạo cơ duyên cho cô gặp được một nửa của cuộc đời mình.

Một hôm, Ngọc thấy trong điện thoại có cuộc gọi nhỡ của một số lạ. Nhưng vì khi đó máy điện thoại hết tiền nên cô có nhờ một người bạn hỏi giúp xem chủ nhân của số điện thoại kia là ai. Anh tự giới thiệu mình là Hoàng Văn Tuấn, là người dân tộc Tày ở Lạng Sơn và gọi cho Ngọc để làm quen vì thấy số điện thoại của cô ở trang kết bạn trên diễn đàn.

Ngay ngày đầu tiên nói chuyện với nhau, anh Tuấn đã tâm sự với Ngọc mọi thứ về bản thân mình, từ hoàn cảnh khó khăn của một người đàn ông cũng gặp tai nạn xe khiến chấn thương cột sống, rồi một mình "gà trống nuôi con" vì vợ đem theo cậu con trai nhỏ bỏ đi. Một mình anh ngồi xe lăn gồng gánh nuôi con gái khi ấy mới 6 tuổi, cho tới khi trưởng thành rồi dựng vợ gả chồng. Nghe câu chuyện của anh Tuấn, Ngọc thấy thương và có một sự đồng cảm kỳ lạ. Sau nhiều năm, cô mới thấy trái tim mình ấm áp và có cảm xúc trước một người lạ.

Sau 1 tháng rưỡi trò chuyện, Ngọc và Tuấn vẫn chỉ giữ mối quan hệ bạn bè. Nhưng càng tiếp xúc, hai người càng cảm nhận được tình cảm đặc biệt dành cho nhau, nhất là sự đồng cảm trong cuộc sống. Tuấn đã trải qua 12 lần phẫu thuật, thường xuyên phải đến bệnh viện vì những biến chứng do bệnh tật để lại nhưng vượt trên tất cả, anh luôn giữ nụ cười trên môi cùng sự lạc quan khiến mọi người phải nể phục. Khi quen Ngọc, anh truyền sang cô nguồn cảm hứng sống và khơi dậy tinh thần lạc quan. Dần dần, Ngọc mở lòng hơn, để đón nhận sự quan tâm của mọi người và cả tình yêu của anh.

Rớt nước mắt nghe đôi vợ chồng ngồi xe lăn kể chuyện tình yêu “hôm đám cưới mới gặp nhau lần đầu” - Ảnh 2.

Sau 2 tháng, trong một dịp tình cờ có những người họ hàng lên Lạng Sơn chơi, Ngọc có kể mọi chuyện với mẹ về Tuấn. Bà cùng mọi người đã quyết định nhân tiện ghé qua nhà thăm gia cảnh anh như thế nào. Sau buổi gặp hôm đó trở về, có người vun vén cho Ngọc và Tuấn, có người lại ngần ngừ tỏ ý muốn ngăn cản vì sợ Ngọc sẽ khổ. Nhưng cô bỏ ngoài tai tất cả, vẫn kiên định tình yêu với Tuấn và mong muốn sẽ có một đám cưới hạnh phúc với anh.

Chính bố mẹ Ngọc là người đứng ra bảo vệ và tôn trọng quyết định của con gái, khi trấn an mọi người rằng "cứ để cháu nó được một lần trải qua chuyện trọng đại của cuộc đời người con gái". Được sự chấp thuận của bố mẹ, Ngọc và Tuấn cũng nhanh chóng ấn định ngày kết hôn. Khi đó, cũng đánh dấu 2 tháng tròn kể từ ngày hai người quen nhau và đặc biệt nhất là họ chưa từng có một lần gặp gỡ nhau ngoài đời.

Những gì Ngọc biết về Tuấn, ngoài một trái tim ấm áp và tình yêu, chỉ là những đoạn clip anh tự quay mình hát, những bức ảnh chụp từ chiếc điện thoại cũ mà anh vẫn gửi qua mạng xã hội cho cô mỗi ngày. Trước ngày Tuấn xuống xuôi đón dâu, Ngọc chỉ dặn dò anh nhớ cười thật tươi trước khi bước qua cổng, để mọi người trong nhà thấy thiện cảm ngay từ lần đầu gặp anh. Hiểu hoàn cảnh khó khăn của Tuấn, Ngọc cũng chủ động cắt giảm nhiều thứ cho đám cưới, chia sẻ với anh những mâm lễ trong ngày rước dâu và chỉ làm vài mâm cỗ đơn giản mời gia đình và họ hàng, để anh không cảm thấy áp lực về chi phí.

Ngày cưới, Ngọc không mặc váy cô dâu hay áo dài tân thời, cô chọn cho mình chiếc váy hoa xòe nhẹ nhàng, cầm bó hoa kết từ lan hồng thắt nơ màu đỏ rực. Tuấn cũng giản dị trong bộ quần áo dài, gọn gàng và lịch sự. Lúc anh bước vào nhà đón Ngọc, cũng là lần đầu tiên cô được ngắm nghía anh bằng xương bằng thịt, đứng trước mặt mình. Anh không khác so với những gì cô tưởng tượng, nhưng gần gũi hơn.

Chia tay gia đình, tạm biệt quê hương, Ngọc theo chồng lên huyện Văn Quan (Lạng Sơn) bắt đầu cuộc sống mới. Nơi hai vợ chồng ở là vùng thuộc diện khó khăn của huyện, cách thị trấn 20 km, cách thành phố hơn 50 km với đường đồi núi gập ghềnh. May mắn là do đã chuẩn bị tinh thần từ trước nên Ngọc không gặp nhiều khó khăn khi làm quen với nếp sống tại quê anh. Chỉ có điều, cuộc sống tại vùng quê heo hút, với người khỏe mạnh đã khó, nên với hai người cùng ngồi xe lăn như Tuấn và Ngọc lại càng không dễ dàng gì.

Rớt nước mắt nghe đôi vợ chồng ngồi xe lăn kể chuyện tình yêu “hôm đám cưới mới gặp nhau lần đầu” - Ảnh 3.

Tại đây, cứ 5 ngày mới có một phiên chợ, rồi đường sá xa xôi lại thêm sức khỏe yếu nên có việc cần đi đâu, Ngọc thường phải phụ thuộc vào người khác. 3 năm nay, Ngọc chỉ có thể ngồi nhà cần mẫn với công việc thêu tranh, làm tranh đá quý, làm hoa giả để bán online. Còn Tuấn thì mùa nào việc nấy, cũng may ông trời cho anh sự nhanh nhẹn nên anh rất đa tài, có thể sửa các loại máy móc, chưa kể công việc cho thuê loa đài và hát đám cưới. Năng nhặt chặt bị, nhờ chăm chỉ mà hai vợ chồng cũng túc tắc sống qua ngày.

Tiếc rằng, sức khỏe của Tuấn cứ ngày một yếu khiến cuộc sống của hai vợ chồng càng trở nên khó khăn hơn. Tuấn kể, gần đây có mảnh đất của anh và con gái cũng phải bán đi để lo tiền thuốc men, chi phí mỗi lần đi bệnh viện. Cả một số tiền lớn nhưng rồi cũng cạn dần, đến nỗi mặc dù anh em bạn bè luôn động viên và giúp đỡ tu sửa lại căn nhà nơi hai vợ chồng đang sống nhưng ngôi nhà vẫn chưa có một cánh cửa để lắp vào. Ngọc bảo, có đôi khi thấy cuộc sống vất vả quá nên cô cũng có một chút buồn nhưng rồi ngay sau đó, cô chợt nghĩ: đâu phải cứ giàu sang phú quý, hai vợ chồng cứ yêu thương đùm bọc nhau thì rau cháo cũng vẫn hạnh phúc. "Thương nhau thì đến với nhau mà đến với nhau thì chung sống hòa nhã. Bọn mình chỉ nghĩ như vậy thôi", Tuấn chia sẻ với nụ cười hiền.

Theo Trí Thức Trẻ


Vợ Chồng

gia đình

Hôn Nhân


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.