Suốt thời gian yêu nhau cho đến lúc kết hôn, Na luôn thấy mình
thiệt thòi và ấm ức so với những đứa bạn khác. Tất cả cũng bởi Vũ- chồng
Na là người khô khan, trầm tính và không thích nói những lời có cánh.
Na không thể quên ba năm yêu nhau, chưa bao giờ Vũ tặng cô một bông hoa
hồng hay một món quà có ý nghĩa. Nhiều lúc giận dỗi trước sự vô tâm của
bạn trai lắm nhưng Na lại tự vỗ về bằng tình yêu
mộc mạc mà Vũ luôn dành cho cô. Na cũng hiểu tuy anh kiệm lời và không
thích thể hiện ngọt ngào nhưng đổi lại Vũ là người hiền lành và không
khua môi múa mép những cánh đàn ông khác.

Ảnh minh họa
Đến khi về sống chung nhà, Vũ suốt ngày chỉ cặm cụi vào công việc
khiến Na vô cùng chán nản. Nhiều lúc một mình, Na chỉ ước ông xã cô biết
một chút gọi là nịnh đầm vợ để cuộc sống hôn nhân không phải căng như
dây đàn thế này. Chưa bao giờ Na nấu ăn mà Vũ biết nói một lời khen vợ
rằng em khéo tay và đảm đang. Cô nhớ có lần học ở đâu mấy món ăn Hàn
Quốc để cho Vũ thưởng thức. Ngồi dài cả cổ bên bàn ăn chỉ thấy chồng cắm
cúi ngấu nghiến ăn mà không nói câu gì. Quá chán nản, Na buông một câu
hờ hỏi Vũ: “Anh ăn có thấy ngon và khác hơn ngày thường em nấu không?” Vũ giật mình rồi chỉ nói một câu hết sức ngắn gọn: ‘À cũng tạm được!”. Na hạ người rồi thở một cái thật dài trước thái độ bình thường của chồng.
Công ty tăng lương cho nhân viên, Na dành ra một khoản mua một
chiếc váy đẹp để nhỡ có đi dự tiệc tùng còn mặc. Đứng ngắm nghía một
mình trong chiếc váy xinh xắn trước gương, Na chỉ chờ xem Vũ đang ngồi
phía sau có tiếng nói phản hồi khen chê mình thế nào nhưng anh chỉ im
lặng. Vũ không hề để ý chuyện gì đang diễn ra mà chỉ chăm chăm vào việc
thăng hạng cho trò chơi điện tử mới. Mãi một hồi sau, Na bấm bụng cố
tình hỏi lớn: “Em mặc chiếc váy này thế nào anh?” Vũ ngớ người đưa tay lên chỉnh lại cặp kính rồi liếc nhanh về phía vợ trả lời: “Ừ cũng đẹp em à!”.
Na đến là chán nản với ông chồng hỏi gì nói đó của mình. Biết là chồng
kiệm lời và không thích nói lời nịnh đầm vợ, nhiều lúc Na cũng buồn lắm.
Cô nghĩ tới mấy chị bạn cùng cơ quan cứ suốt ngày đến khoe ông xã nhà
mình chuẩn soái ca luôn biết cách nói lời có cánh với vợ. Vợ nấu ăn hay vợ mặc, mua gì dù không ngon cũng khen lấy khen để chứ không như Vũ.
Rồi mọi chuyện bất ngờ xảy đến với Na. Trong một lần đi làm về, Na
bị hai thanh niên giật túi xách, cô bị ngã xe rồi kéo lê trên đường đến
vài chục mét. Kết quả khi đưa đến bệnh viện, bác sỹ kết luận cô dập phổi
và bị thương ở chân trái có thể khó khăn trong việc đi lại sau này. Lúc
ấy, Na như bị rơi xuống vực thẳm. Cô chán ngán và không dám nhìn vào sự
thật đang diễn ra. Suốt thời gian nằm điều trị tại bệnh viện, không
ngày nào là Na không khóc. Chỉ cần nghĩ đến tương lai sẽ đi lại không
bình thường thì Na chỉ muốn kết thúc cuộc đời mình. Những lúc thấy vợ bị
quan và tuyệt vọng, chính Vũ là người ở bên chăm sóc và động viên vợ.
Mới có một thời gian trong bệnh viện mà trong Vũ gầy hẳn đi. Nhiều đêm
thức giấc, Na thấy chồng vẫn chưa ngủ vì bận lau mồ hôi cho cô do nhiệt
độ mùa này trong bệnh viện khá cao. Nhìn thấy Vũ cũng nhễ nhại ướt cả
khuôn mặt, Na thấy thương chồng nhiều hơn.
Có hôm đợi mãi không thấy Vũ đến, Na thấy bồn chồn vì lo lắng. Mãi
lâu sau mới thấy Vũ vào phòng, mồ hôi ướt đẫm áo còn một bên cánh tay
thì bị phỏng rộp lên đỏ ửng. Hỏi mãi thì Vũ mới chịu khai là hôm nay, tự
tay nấu cháo cho vợ nhưng để lửa to quá khiến cháo sôi và bắn ra cả
cánh tay. Bưng bát cháo lần đầu tiên do chính chồng mình nấu vừa khê vừa
mặn lên ăn, Na không khỏi xúc động và trào nước mắt. Thấy Vũ cứ chăm
chú nhìn về phía mình để mong vợ có một câu nhận xét về món ăn thế nào,
Na lại càng thấy bản thân có lỗi và trân trọng anh hơn.
Đã hơn hai tháng trong bệnh viện, nhiều lần Vũ cố gắng dìu Na đứng
dậy tập đi nhưng cô không sao làm được. Bao nhiều lần đứng dậy là bấy
nhiêu lần Na phải gồng mình rồi thất bại phải ngồi bệt xuống xe lăn.
Nhiều lúc thấy Vũ cứ đứng phía trước dang hai tay vẫy cô tiến lại và hô
lớn: “Cố lên, cố lên vợ ơi!” khiến
Na như được tiếp thêm sức mạnh để đứng lên. Na cố gắng lần theo lan can
bệnh viện bước những bước đầu tiên để tiến lại phía chồng. Nhìn thấy Vũ
vui mừng khi thấy vợ đã làm được, Na lại càng quyết tâm vì chồng hơn.
Sau một thời gian dài miệt mài tập luyện, cuối cùng Na cũng đã có
thể đi lại bình thường trước. Nhìn thấy những giọt mồ hôi lấm tấm trên
trán cùng nụ cười của Vũ khi thấy thành quả mà hai vợ chồng nỗ lực trong
suốt những ngày qua, Na thấy mắt mình cay cay và thầm trách bản thân
nhiều hơn. Na đã đòi hỏi quá nhiều ở Vũ những thứ mơ mộng và lãng mạn mà
không nhận ra đâu mới là hạnh phúc thực sự. Thì ra người đàn ông mà cô
luôn chê trách là khô khan ấy lại luôn theo sát và bên cạnh cô trong lúc
gặp khó khăn nhất.
Đến bây giờ thì Na đã hiểu hạnh phúc đâu cần nói ra những lời ngọt ngào và lãng mạn. Tình cảm vợ chồng
đâu nhất thiết phải khua môi múa mép bằng những lời mật ngọt rót vào
tai. Quan trọng nhất là bản thân cảm nhận được những tình cảm chân thành
bên người đàn ông chân thực nhất, luôn ở cạnh mình trong mọi khó khăn.
Đó mới chính là soái ca thực sự, là hạnh phúc lâu dài và bền vững.
Theo Trí thức trẻ