Tôi lập gia đình đã được 7 năm. Hai chúng tôi lấy nhau chủ yếu là
vì "sự cố" chứ thực sự tôi không cảm nhận được tình thương yêu của anh
và cũng chưa có ý định kết hôn.
Thời gian đầu, vì công việc nên chồng tôi thường xuyên vắng nhà. Lúc tôi có bầu, chồng và bố mẹ chồng cũng không quan tâm gần gũi. Tôi chưa bao giờ nhận được tình yêu thương, sự chia sẻ từ gia đình nhà chồng. Bụng bầu vượt mặt nhưng tôi vẫn phải lao động và nhận được sự không hài lòng từ gia đình nhà chồng. Nguồn động viên duy nhất với tôi khi đó chủ yếu là từ bên nhà ngoại.
Thời gian đầu, vì công việc nên chồng tôi thường xuyên vắng nhà. Lúc tôi có bầu, chồng và bố mẹ chồng cũng không quan tâm gần gũi. Tôi chưa bao giờ nhận được tình yêu thương, sự chia sẻ từ gia đình nhà chồng. Bụng bầu vượt mặt nhưng tôi vẫn phải lao động và nhận được sự không hài lòng từ gia đình nhà chồng. Nguồn động viên duy nhất với tôi khi đó chủ yếu là từ bên nhà ngoại.
Chồng tôi không chỉ dừng ở sự lạnh nhạt,
hờ hững với tôi mà còn thường xuyên mắng chửi, dày vò tôi vì chuyện quá
khứ, đặc biệt là những khi có bạn bè của tôi nhắn tin hay gọi điện hỏi
thăm. Có những lúc, anh ấy còn đánh đập tôi. Khi tôi gần đến ngày sinh
nở, anh ấy cũng không chút e dè mà vẫn "thượng cẳng chân, hạ cẳng tay"
với tôi! Dẫu vậy, tôi vẫn cố nhẫn nhịn, cắn răng chịu đựng mọi chuyện.
Cuộc
sống của tôi đi từ cơn ác mộng này sang cơn ác mộng khác. Chưa bao giờ
tôi có được một ngày thanh thản. Lúc nào vây quanh cuộc sống của tôi
cũng là trăm bề của sự túng thiếu, ngột ngạt! Khi tôi sinh đứa con thứ 2
thì cũng là lúc tôi phát hiện ra chồng mình có người phụ nữ khác bên
ngoài. Lúc đó, tôi như nổi điên. Tôi tìm mọi cách để níu kéo để chồng
tôi chấm dứt với người phụ nữ đó! Sau đấy, anh ấy cũng thôi và thú nhận
chuyện đó với tôi nhưng anh ấy vẫn nói sự việc đó diễn ra không phải
lỗi của anh ấy mà đó là anh ấy cố tình "chơi" để trả thù tôi...
Thời
gian có trôi qua, thì mọi chuyện vẫn không thay đổi, nhưng tôi vẫn đành
phải chấp nhận thực tế đó vì con cái! Tôi nhẫn nhin hết sức để tránh
những va chạm xảy ra. Thế nhưng hôm vừa rồi, gã hàng xóm tự dưng nhắn
tin hỏi tôi này nọ. Lúc đầu, tôi cảm thấy ngạc nhiên vì vẻ bề ngoài của
anh ta rất tử tế và lịch sự nên tôi cũng trả lời tin nhắn. Thế nhưng
được vài bữa thì anh ta nói thích tôi từ lâu. Khi nghe anh ta nói điều
đó, tôi thực sự rất bất ngờ bởi vì anh ta là người đàn ông đã có gia
đình!

Sự
việc "tức nước vỡ bờ" khi anh ấy uống say và chửi đánh tôi ngày ở nhà
bố mẹ vợ, trước mặt bao người và đặc biệt là trước mặt 2 đứa con tôi
(Ảnh minh họa)
Tôi hoang mang đem chuyện
kể với mẹ mình, mẹ cũng cho tôi lời khuyên là mình không có gì thì dẹp
ngay mấy chuyện vớ vẩn đi. Bản thân tôi cũng không phải là kiểu người đi
chen ngang, phá hoại gia đình người khác mặc dù cuộc sống hôn nhân hiện
tại của tôi không được như ý muốn. Và tôi cũng đã dứt khoát nói với anh
ta những điều tôi suy nghĩ. Tuy vậy, anh ta vẫn không chấm dứt chuyện
tán tỉnh tôi. Hằng ngày anh ta cố tình nhắn tin tình cảm với tôi! Được
ít lâu thì vợ anh ta phát hiện chuyện đó! Tôi đã rất sợ hãi và yêu cầu anh ta dừng ngay việc nhắn tin qua lại thế nhưng anh ta vẫn không chịu dừng lại.
Lâu dần, chính sự đeo bám của anh ta cộng với cuộc sống đầy áp lực mà gia đình chồng
tạo ra đã khiến tôi coi những tin nhắn của anh hàng xóm đó như một sự
chia sẻ. Tôi dần quen và bắt đầu nói chuyện qua lại với anh ta. Nhưng
mọi chuyện chỉ là tôi nói cho đỡ buồn mà thôi. Tôi cũng nhận thấy việc
nói chuyện với anh ta có thể sẽ gây hiểu nhầm, nhưng vì cuộc sống của
tôi bế tắc quá... Ngoài ra mỗi khi nói chuyện với anh ta, tôi vẫn tìm
cách khuyên giải anh ta về mối quan hệ giữa 2 vợ chồng họ.
Điều
ngu ngốc của tôi chính là biết sai nhưng vẫn làm... Rồi chuyện đó đã
xảy ra, hắn đã lợi dụng sự cả tin và cô đơn của tôi... Tôi đã rất hối
hận. Tôi đã nhắn tin cho hắn và nói rằng tôi ghê sợ mình và tôi không
bao giờ tha thứ cho mình. Nhưng hắn vẫn cố tình ve vãn
với lời lẽ này kia. Sau đó chồng tôi đọc được những tin nhắn đó. Anh ấy
đã đánh tôi và lôi cả vợ chồng nhà kia ra để truy hỏi. Tôi nói không có
gì, anh ấy bắt tôi thề thốt và liên tiếp 2 ngày sau đó anh ấy hành hạ
tôi. Lúc đó tôi chỉ nghĩ đến việc giải thoát cho mình khỏi những khổ ải
mà mình đang phải trải qua. Tôi đã nhịn ăn 3 ngày, đã mua thuốc ngủ...
để sẽ kết thúc sự đau khổ của mình. Nhưng chính chồng tôi đã phát hiện
ra sự việc và đưa tôi đến bệnh viện.... Trên đường đi, anh ấy vẫn không
ngừng dằn vặt, nhiếc mắng tôi.
Khi qua cơn
nguy kịch, tôi nói với mọi người là không muốn gặp chồng tôi nữa. Nhưng
sau đó, anh ấy xin lỗi rồi bảo rất ân hận và thú nhận với tôi về những
lần mà anh ấy gái gú bên ngoài. Anh ấy nói sẽ bỏ qua chuyện của tôi.
Những tưởng mọi chuyện đã êm xuôi, nên khi ra viện tôi đã trở về nhà.
Nhưng chỉ được vài ngày sau, anh ta lại lặp lại tật cũ, đi uống rượu say
rồi về nhà chửi bới, nhiếc mắng lỗi lầm
của tôi. Hết cơn say, anh ta lại bảo không nhớ gì cả, không nhớ là chửi
tôi. Càng ngày, tần suất anh ấy ra ngoài uống rượu say rồi về mắng chửi
tôi càng nhiều. Tôi biết, mỗi lần anh ấy ra ngoài nhậu nhẹt, bạn bè lại
xúi giục, cộng thêm bản tính cố chấp nên ngày nào anh ấy cũng say và
hành hạ tôi...
Sự việc "tức nước vỡ bờ" khi
anh ấy uống say và chửi đánh tôi ngày ở nhà bố mẹ vợ, trước mặt bao
người và đặc biệt là trước mặt 2 đứa con tôi. Lúc đó, tôi không thể nhịn
được nữa nên phản ứng. Anh ấy trong cơn say, thấy tôi quyết liệt thì
anh ấy càng hung hăng,
anh giành lấy đứa con gái và buộc tôi phải theo anh về nhà. Nhưng gia
đình tôi đã họp lại và quyết định không cho tôi về bên ấy. Chuyện của vợ
chồng tôi gia đình nhà chồng chưa hay biết, phần vì bố chồng tôi ở xa.
Bây giờ tôi đang rất hoang mang, không biết sẽ giải quyết chuyện của
mình thế nào. Liệu ly hôn thì tôi có được nuôi 2 đứa con của mình không?
Hãy giúp tôi thoát khỏi cuộc hôn nhân bí bách và ngột ngạt này!
Theo MASK
Theo MASK