Ngày sinh nhật, chị chỉ ước nhận được một mónquà của thời sinh viên. Mở hộp quà Kiên tặng, chị vô cùng bất ngờ khi nhìn thấyhai món quà.
Chị bước xuống máy bay khi đồnghồ chỉ số 10. Ra đón chị là một nhân viên của công ty chị từng làm giám đốc. Bâygiờ chị không trực tiếp quản lý, điều hành mà đứng vai trò nhà đầu tư, nhưng lànhà đầu tư có số vốn quyết định đến đường hướng kinh doanh.
Người ta bảo chị thừa tiền nênchỉ ăn với chơi. Chị chẳng biết mình có thừa tiền không, nhưng tự nhiên nhớ vàmuốn ở với con. Thế là trong vòng vài tháng, chị rút lui khỏi thương trường đểsang Singapore.
Bây giờ chị trở về sau chưa đầymột tháng sống cùng con gái. Tâm trạng của chị lúc này thật khó biết được. Chỉbiết câu đầu tiên chị hỏi cô bé nhân viên ra đón là:
- Chị Minh đâu?
Cô nhân viên lễ phép:
- Dạ, em gọi điện rồi, nhưng chịMinh bảo ốm quá, không thể lái xe đón chị.
Chị vẫn nở nụ cười nhưng tronglòng vô cùng trống trải và hụt hẫng. Chị đã điện về trước cho chị Minh nói rằngchị muốn Minh ra đón. Chị có rất nhiều điều muốn tâm sự mà chỉ Minh mới chia sẻđược nhưng Minh đã ốm. Ốm thế nào? Con này chẳng gì làm nó ốm được ngoài tình.Chị từng ví von một cách rất tượng hình về Minh, rằng Minh như dây leo, kháttình như khát nước, hễ thiếu nước là ỉu xìu, vẩy cho vài hạt nước lại khóc lên,xanh cành mướt lá. Minh xinh đẹp nhưng nông nổi, cũng có một đứa con đang họcbên Mỹ. Minh không chịu nổi cuộc sống thiếu tình yêu và luôn mụ mị trước nhữngngười đàn ông đẹp. Gần đây Minh còn hư hỏng hơn nữa khi lúc nào cũng hau háumuốn "làm thịt" lũ giai tân kém tuổi.
Chị không xinh đẹp như Minh. Dángchị hơi thô, giọng nói hơi khàn, lại sở hữu cái đầu "hơi bị thông minh" nên nóinhư Minh là "chẳng trai nào dám yêu". Minh còn phân tích:
- Xấu một tý có thể khắc phụcnhưng thông minh quá, nhìn thấy tất tần tật đểu giả của đàn ông thì thằng nàodám đến gần.
Chị bảo:
- Rồi tao sẽ gặp được tình yêulớn chứ không yêu vớ vẩn như mày.
Minh bĩu môi:
- Tao đi nhặt những tình yêu nhỏ,gom góp lại, đời sẽ đầy ắp tình yêu. Mày tìm tình yêu lớn, đến hết đời có khikhông thấy, thế là sống một đời không tình yêu, phí hoài.
Nói vậy thôi chứ chị thừa biết cảhai đều lầm lỡ và dang dở với cuộc hôn nhân đầu tiên, bây giờ còn yêu được làcòn tìm kiếm được hạnh phúc. Chị cũng mong tình yêu chưa thực sự quay lưng vớimình, nhưng lại không thể yêu như Minh.
Tới nhà Minh, chị đi thẳng lênphòng ngủ. Thấy chị đẩy cửa vào, Minh lật chăn ra ngồi dậy, giọng ủ rũ:
- Trang về rồi à? Minh xin lỗi,đang chán.
- Lại bị thằng nào đá hả?
- Ừ, tại Minh đã cư xử quá quắtvới người ta nên đáng hối hận quá.
![]() |
Chị kéo tay Minh:
- Thôi, đến nhà mình. Mình cónhiều quà cho Minh lắm. Quên cái thằng đó đi.
Minh rụt tay lại:
- Minh không thiết gì nữa, thôiđể lúc khác vậy. Minh chỉ muốn tự trừng phạt mình bằng cách nằm một mình trongnhà thôi.
Chị giận dỗi bỏ về. Sáng hôm sauMinh gọi điện. Chị định không nghe, nhưng nghĩ giận con bạn đồng bóng này có màgiận cả đời.
- Dậy chưa? Minh qua đưa Trang điăn sáng nhé. Rồi mình đi cà phê, buôn dưa lê cho đã.
- Sao đổi giọng nhanh thế? Giaiquay lại à?
- Ừ, hôm qua lúc Trang về thìngười ta đến và tha thứ cho Minh. Trang không biết cảm giác giận hờn rồi tha thứtuyệt thế nào đâu. Người ta nồng nàn và đắm đuối lắm. Người ta còn bảo... màthôi Minh qua Trang nhé!
Nửa tiếng sau Minh đến. Sau khiăn phở Bát Đàn, cả hai lên tầng thượng của tòa nhà Vincom uống cà phê. Minhchẳng thèm mở quà của chị ra xem, mồm nói, mắt nói, tay khua khoắng cứ như lênđồng khi kể về người ta. Người ta còn trẻ nên không thể chiều hết những buồn vuivô cớ của mình. Người ta có học thức nên dễ bị tổn thương. Cái gì của người ấycũng dài. Những ngón tay, cặp đùi, hai gióng chân, bờ lưng, cái cổ thon, đẹp,căng tràn và quyến rũ.
Chị che miệng ngáp một cái rõ dài.Nhận thấy mình hơi vô duyên vì chỉ thao thao về bản thân khi mới gặp lại bạn,Minh liền quay ra hỏi:
- Thế sao Trang lại về trongkhi dự định sang đó ít nhất 6 tháng?
- Mình đã không thật sự hiểu congái, cứ nghĩ nó cần mẹ, nhưng nó cần tự do, làm theo sở thích và cần bạn traihơn là một bảo mẫu.
- Minh đã bảo rồi, chỉ mỗi Tranglà cổ lỗ sĩ thôi. Cuộc sống bây giờ là phải làm ra tiền và yêu. Bọn trẻ yêu theokiểu của chúng, bọn mình yêu theo kiểu bọn mình. Thằng con mình bên Mỹ cũng thế.Trước kia nó còn cần tiền của mình, giờ làm ra tiền nó cũng chẳng cần mình nữa.Trang hãy lo cho Trang đi. Cần phải mở lòng mình ra với đời Trang ạ.
- Thì mình vẫn đang tìm người đànông của mình đấy thôi.
- Một kiểu người cổ điển bằnghoặc hơn vài tuổi, vợ bỏ hoặc chết, con cái đã lớn, hiểu biết, lịch lãm... vàlên giường một cách nền nã chứ gì... ha ha.... Cổ lắm. Cổ lắm. Thế là yêu mộtma-nơ-canh chứ không phải người bây giờ phải yêu xác thịt, yêu sự thèm muốn, yêunhững cảm xúc bản thân bất chấp màu da, tuổi tác và địa vị. Như người ta củaMinh đấy, kém Minh nhiều tuổi nhưng điều đó không làm nên khoảng cách giữa haiđứa.
- Con tim mình không có chỗ dànhcho đám trẻ ranh đó.
- Chưa gặp thôi. Gặp rồi lạichẳng chết không giãy giụa.
- Mình luôn tạo mọi cơ hội chođám đào mỏ ấy đấy chứ, nhưng có đứa nào chinh phục nổi đâu. Nhìn thấy mình là sợphát khiếp.
- Thôi được rồi, không tranh cãinữa. Trang thử đi theo Minh mấy hôm lên sàn nhẩy, thể nào cũng bị đánh gục chocoi.
- Mình không bị đánh gục thì sao?
- Thì Minh mất cho Trang toàn bộcổ phần bên công ty thời trang, còn Trang thua phải nhường cổ phần bên công tybất động sản.
Chị bật cười, suýt phun cà phêvào Minh:
- Không được lẫn lộn giữa kinhdoanh và tình ái nhưng cứ thử xem sao.
Chị và Minh đi thang máy xuống.Tới tầng sáu, Minh kéo chị vào một shop quần áo lót của nam mua một đôi quần sịphiệu Calvin - Klein. Xuống tới tầng ba, Minh lại kéo chị vào một shop nước hoamua lọ Allure Hommes Sport Cologne của Chanel. Minh xịt vào tay chị, bảo ngửithử rồi cười toe toét:
- Mùi này làm con người ta thèmnhau hơn.
Ba ngày sau, Minh rủ chị đến mộtsàn nhảy kiểu cổ điển, khá lịch sự. Chị không phải là người sống khép kín hay cổhủ như Minh nói. Thời con gái, chị còn nhảy giỏi hơn Minh. Nhưng công việc,những lo toan cuộc sống và tuổi tác khiến chị xa dần những chỗ như thế này. Chịhiểu Minh muốn thử thách mình và thực lòng, chị cũng muốn phiêu lưu xem cuộc đờimình sẽ đi về đâu.
Có rất nhiều thanh niên đến mờichị nhảy. Họ là phục vụ kiêm dắt nhảy cho khách. Chị khá ưng ý chàng trai dìuchị đi điệu tango, nhưng cậu ta chỉ xuất hiện dưới ánh đèn mờ, khi nhạc hết làbiến mất.
Đêm đó trời trở lạnh. Chị ngủ rấtngon và trong giấc mơ chị thấy mình nhảy mãi không được. Khi cất được mình lênthì tỉnh ngủ.
Minh lại gọi điện hẹn chị đi buổinhảy vào tối thứ năm tuần tới.
Lần này chị trang điểm khá kỹ vàchọn đôi sandal chuyên dùng để nhảy. Minh và chị ngồi ở bàn kê sát ban nhạc.Ngồi chưa ấm chỗ, Minh có điện thoại. Nghe xong, Minh nói phải đi giải quyếtcông chuyện một chút rồi quay lại ngay. Chị thoáng ngại ngần, chưa biết phải ởlại một mình thế nào thì chàng trai cùng nhảy điệu tango hôm trước bước đến. Nụcười rạng rỡ của cậu ta làm chị phấn chấn trở lại. Cậu ta mời chị đi điệu valse.Vừa nhảy cậu ta vừa bắt chuyện:
- Chị nhảy tango rất đẹp và ấntượng!
- Hôm trước, sau khi nhảy xong,mình nhìn mãi không thấy bạn đâu.
- Em tên là Kiên. Hôm trước emphải về sớm học bài để hôm sau thi.
- Kiên là sinh viên à? Nghành gì?
- Dạ, kinh tế ạ.
Nhạc dừng, Kiên chạy ra sau quầybar mang nước cho khách. Nhạc nổi lên, Kiên lại ra với chị. Rất nhiều người muốnnhảy với Kiên nhưng Kiên tỏ ra có cảm tình với chị. Cậu nói ít và thường thốt ranhững lời có cánh:
- Chị mặc đầm này lên sàn rấthợp. Bàn tay chị mềm và ấm, đó là bàn tay của những phụ nữ nhân hậu.
Không thể nói là chị không thíchnghe những lời nói ấy. Nhưng nếu cậu ta đang dở tất cả ngón nghề ra để đưa chịsập bẫy tình thì đừng tưởng bở. Chị không phải là Minh, không dễ dàng bị đốn ngãbởi những lời hoa mỹ và sáo rỗng như thế.
Tự nhiên nhạc chuyển sang vũ đạobốc lửa. Đó là điệu lambada cuồng si. Điện bật sáng hơn một chút. Chị nhận ramột chàng Kiên khác hẳn lúc trước khi cùng chị đi các điệu slow, rumba, valsehay tango. Với lambada, Kiên mạnh mẽ, đắm đuối, gợi tình và quyến rũ lạ lùng.Điệu nhảy này kết thúc cũng là lúc vòng đeo tay của chị văng ra khỏi cổ tay.Kiên đã nhặt đưa cho chị. Cậu ta ngắm một lát rồi bảo hoa văn lạ quá. Chắc nóđược làm ra từ xứ sở của ngọn kim tự tháp. Chị mỉm cười. Đúng là chị mua chiếcvòng đó khi đi thăm Ai Cập.
Bắt đầu có người lục đục ra về.Chị gọi cho Minh, Minh xin lỗi rối rít bảo việc riêng chưa xong, bảo chị gọitaxi về. Nhìn vẻ mặt nhăn nhó của chị, Kiên bảo:
- Chị có muốn em đưa về không?
- Như thế có phiền Kiên không?Thôi để mình đi taxi.
- Nếu chị thấy ngồi sau xe máycủa em bất tiện thì thôi. Lâu lắm rồi em mới được dắt nhảy cùng một người nhảyđẹp như chị. Em chỉ muốn thể hiện thiện cảm của mình thôi.
- Ừ, nếu Kiên muốn thể hiện thiệncảm chị cũng chẳng nên từ chối. Kiên vội chạy đi mượn mũ bảo hiểm rồi chở chịvề.
Sinh nhật chị, Minh đi công tác,con gái gọi điện về chúc mừng mẹ được vài câu rồi thôi. Nó đã gửi quà sinh nhậtvề từ tuần trước. Minh gọi điện, hỏi chị thích quà gì.
- Cái Trang thích, Minh cũngkhông thể mang đến được.
- Gì vậy?
- Thích nhận món quà giống nhưthời sinh viên ấy. Minh còn nhớ không, sống và yêu.
Minh cười khúc khích:
- Dở hơi, bây giờ còn ai tặng quàkiểu ấy.
Đó là sinh nhật trầm lắng nhấttrong đời chị vì chỉ có một mình. Mười một giờ tối, chị mở chai champagne uốngmột mình. Bỗng chuông kêu lên. Người giúp việc bảo có một sinh viên xin gặp chị."Ai vậy nhỉ?". Chị mặc áo ngủ đi xuống phòng khách. Trời ơi, Kiên! Kiên khôngđóng thùng như khi dắt nhảy cho khách mà mặc quần jeans, áo phông, khoác áo lendài tay có mũ. Trông Kiên đẹp một cách bụi bụi, đời thường. Kiên bảo:
- Em đi làm về, thay quần áo rồimới đến đây. Em biết chị sẽ rất đông khách nên đến muộn chỉ để chúc sinh nhậtchị thôi.
Chị bỗng trở nên lúng túng. Rấtmay người giúp việc mang đến chai rượu và hai cái ly. Chị rót rượu mời Kiên.Kiên uống cạn rồi đặt lên bàn một chiếc hộp nhỏ thắt nơ hồng:
- Chắc chị tiệc tùng cả ngày mệtrồi. Chị nghỉ đi, em cũng phải về để mai còn đi học. Ngày mai, chị hãy mở quàcủa em ra nhé!
Chị không biết phải nói gì. Chảlẽ mời Kiên ở lại. Để làm gì? Nói gì đây khi hai người còn biết khá lơ mơ vềnhau. Trong lúc chị còn đang băn khoăn, Kiên đứng dậy đi ra cửa. Chị vội đi theo,hỏi thật nhanh:
- Sao Kiên lại biết sinh nhậtmình?
- Em đọc trên vòng đeo tay củachị. Lâu không thấy chị đến nhảy, chị bận lắm à?
- Không, mình ngại đi một mình.
- Có em ở đấy mà.
- Ừ, mai mình sẽ đến.
Kiên lên xe phóng đi rồi, chị cứthắc mắc về sự có mặt của chàng thanh niên này. Chị mở quà của Kiên ra. Cha mẹơi, một bông hồng và một ổ bánh mì! Chả phải đây chính là một món quà cực kỳ cóý nghĩa thời chị còn là sinh viên sao. Thời ấy có mốt tặng quà kiểu này. Cuộcđời cần phải có hoa hồng và bánh mì. Hoa hồng là biểu tượng của tình yêu, củagiá trị tinh thần, còn bánh mì là lương thực, là vật chất để nuôi sống con người.Sống và yêu, đó chẳng phải là niềm hạnh phúc của con người đấy sao? Chính chịtừng bảo với Minh chị muốn được sống lại cảm giác nhận món quà lãng mạn và đầy ýnghĩa như thế này. Và Kiên đã làm được đó.
Kiên còn làm được hơn thế khi đưachị tiếp tục dấn sâu vào cuộc phiêu lưu khám phá bản thân. Minh vẫn thường xuyênđiện thoại hỏi thăm chị. Không biết tự bao giờ chị trở nên hay nói dối. Ngay cảkhi mối quan hệ giữa chị và Kiên tiến xa đến mức chị không còn kiểm soát đượcnữa, Minh vẫn không hay biết. Khoảng thời gian đó Minh thường xuyên đi công tácxa.
Chị đã sập bẫy tình rồi chăng?Ngay sau đêm đầu tiên Kiên ngủ lại ở nhà chị, chị đã đặt ra câu hỏi ấy. Về phíaKiên, cậu ta cũng luôn tự chất vấn mình:
- Không hiểu sao em không cưỡnglại được ý nghĩ điên rồ là em yêu chị! Mỗi khi nghĩ về chị, em lại tự cảnh báomình: Mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu? Em rất muốn dừng lại nhưng không hiểusao chẳng thể cưỡng lại ham muốn được ở bên chị.
Nhiều lúc chị muốn lý giải cho rõmối quan hệ giữa chị và Kiên là gì, nhưng rồi chị lại quên đi để cuốn vào vòngxoáy tình cảm. Trí thông minh của chị chỉ thực sự quay trở lại vào đêm chị bịđau bụng, phải bật dậy chạy vào buồng tắm. Kiên vẫn ngủ say sưa. Khi quay ra,chị bỗng nhìn thấy quần lót của Kiên rơi ở cuối giường, nhờ ánh đèn hắt ra từbuồng tắm, chị nhận ra nhãn hiệu CK trên đai quần. Trước đây chị không bao giờđể ý Kiên mặc đồ gì. Vì mỗi khi làm "chuyện ấy" chị không bao giờ mở đèn.
Chị trườn lên giường, rúc vàochăn mùi nước hoa từ người Kiên hắt vào mũi chị. "Mùi này làm con người ta thèmnhau hơn". Câu nói của Minh bỗng ập về trong trí nhớ chị. Tại sao lại có nhữngtrùng hợp ngẫu nhiên thế nhỉ? Quần sịp CK, nước hoa chanel, hoa hồng và bánh mìtrong ngày sinh nhật, sự vắng mặt trong khoảng thời gian dài của Minh... khôngkhó để làm một phép thử.
Minh bảo đang ở Sài Gòn, đượcrồi, chị sẽ đến nhà Minh xem có đúng thế không. Người giúp việc vội mở cửa chochị vào. Minh đang ngồi trong bồn tắm. Thấy chị, Minh ớ người rồi cười toe toét:
- Sao Trang tới mà không gọi điệntrước?
- Sao Minh bảo đang công tác ởSài Gòn?
- Ừ, thì... mới ra.
Minh đứng dậy, cuốn khăn tắm vàongười rồi đi ra phòng ngủ. Chị chạy theo, giận dữ chặn Minh lại rồi gặng hỏi vềKiên. Minh ngồi xuống giường đáp tỉnh bơ:
- Trang thua rồi, đến để nộpmạng hả? Kiên là sinh viên nghèo, bố mất sớm, mẹ bệnh nặng và có một đàn em thơdại. Cậu ấy cần tiền để ăn học và 150 triệu để chữa bệnh cho mẹ. Trước đây, Minhđã yêu cậu ấy đến phát mê phát cuồng. Một lần Minh nói chuyện về Trang cho Kiênnghe và đố cậu ấy chinh phục Trang. Bọn mình đã hợp lực lại để xem Trang chốngđỡ nổi đòn tình này trong bao lâu.
- Minh chấp nhận chia sẻ người taà?
- Kiên khôn khéo vô cùng. Cậu ấythường "mượn tạm" đồ của mình rồi kêu bị bạn bè cầm mất rồi hay lỡ thất lạc. Saunày Minh phát hiện ra cậu ấy chỉ cần tiền của Minh, tình yêu trong Minh đổ vỡ từấy. Minh đã vào Sài Gòn để tìm quên và chỉ thực sự vui trở lại cách đây khônglâu, khi có được người đàn ông đích thực của đời mình.
Chị bực dọc đứng dậy và bỏ về:
- Hiểu rồi! Mình sẽ xem cậu bénày tiếp tục trò chơi tình ái được bao lâu nữa.
Chị về đến nhà, Kiên đã đi mất.Chị ngồi thần ra, lục trong trí nhớ xem Kiên đã đào mỏ được của mình những gì?Không đáng kể. Có lẽ chỉ chiếc dây chuyền bạch kim là đáng giá, nhưng đó là chịtự ý cho Kiên mượn đeo để đi sinh nhật bạn. Được rồi, chị sẽ chờ Kiên quay lại,sẽ vờ như không biết gì để xem chàng định giở trò gì nữa. Chị chờ mãi nhưng Kiênkhông đến. Chị đến sàn nhảy, Kiên không làm ở đó nữa. Chị nhớ Kiên đến cồn cào,hình bóng Kiên hiện diện khắp nơi, trên đường phố, nơi sàn nhảy, những cuộc hộihè và trong phòng ngủ.
Cuối cùng chị cũng tìm ra đượcmanh mối. Qua những nhân viên của sàn nhảy, chị gặp được một người bạn học cùngtrường với Kiên. Người bạn này cho chị biết Kiên bỏ làm thêm vì mẹ cậu ấy đã mất.Khi chị tìm gặp được Kiên, Kiên vẫn lắc đầu:
- Chị muốn gặp Kiên thì phải quaylại ngày hôm qua. Em không phải là Kiên của ngày hôm qua mà chị cần.
Chị đành bỏ đi nhưng vẫn bảo:
- Mình chờ Kiên ở sàn nhảy vàotối nay.
Buổi tối, chị đến sàn nhảy từ rấtsớm, và chờ cả buổi không thấy Kiên đâu. Khi điệu nhạc cuối cùng nổi lên, mộtcậu nhân viên mang đến cho chị chiếc hộp nhỏ, nói Kiên nhờ gửi trả. Trong đó làchiếc dây chuyền bạch kim chị từng cho Kiên mượn. Không, Chị không muốn tìm lạingày hôm qua của Kiên. Chị biết đó là ngày hôm qua đã chết. Chị muốn gặp Kiêncủa ngày hôm nay và chị của ngày hôm nay cũng không phải là chị của ngày hômqua. Nhưng chị biết phải làm sao để gặp Kiên bây giờ?
Theo