Trên con phố quanh co của một vùng quê Hàn Quốc có một khu nhà được bao quanh bởi nhiều ruộng cà chua và bông.
Từ
mái hiên cong nhìn xuống con đường nhỏ, người ta có thể trông thấy một
số bức tượng và đài tưởng niệm đặc trưng. Khu bãi đỗ xe trải sỏi to hơn
khu nhà mà 9 cụ bà đang sinh sống. Ở đây có rất nhiều tờ rơi in bằng
tiếng Anh, tiếng Nhật và tiếng Hàn đặt ngoài cửa.
Dù
chiếc TV trong phòng khách vẫn chiếu chương trình giải trí truyền hình
nhưng đây không phải khu nhà của người về hưu. Đây là một bảo tàng sống,
được gọi là Ngôi nhà chia sẻ, và những bức tượng nói lên câu chuyện
không bình thường của người đang sống – “những phụ nữ giải trí” cho lính
Nhật thời chiến tranh.

Một buổi biểu tình của phụ nữ "giải trí" Hàn Quốc trước cửa đại sứ quán Nhật Bản
Người
nhỏ tuổi nhất ở đây năm nay cũng đã 84, và và tất cả họ đều giống nhau
một điểm: Tuổi trẻ bị chôn vùi trong những nhà thổ của quân đội Nhật
suốt Thế chiến 2.
Cụ
Yi Ok-seon giờ đã già yếu đến nỗi không còn khả năng nói tròn vành rõ
chữ. Nhưng đôi mắt cụ, khi nhìn người đối diện, vẫn sắc sảo.
Ok-seon
kể rằng cụ mới 15 tuổi khi bị một người Hàn Quốc và một người Nhật bắt
đến vùng tây bắc Trung Quốc hồi còn nằm dưới quyền kiểm soát của Nhật.
Nhiều lần xin bố mẹ được đến trường học, nhưng Ok-seon không được chấp
nhận vì nhà quá đông con mà lại nghèo. Lúc bị bắt đi, Ok-seon đang làm
việc xa nhà.
Ok-seon
bị ép làm nô lệ tình dục ở Trung Quốc suốt 3 năm, tại các “trung tâm
giải trí” do quân đội Nhật Bản xây để phục vụ quân lính.
“Tôi
cảm thấy bị xâm phạm, bị lừa dối, bị lấy đi tuổi trẻ. Chỗ đó giống như
lò mổ, nhưng không phải dành cho động vật, mà dành cho con người. Quá
nhiều điều kinh khủng xảy ra ở đó”, cụ Ok-seon kể.

Yi Ok-seon ngày ấy và bây giờ
Ok-seon
vẫn còn nhiều vết sẹo trên chân tay vì bị đâm bằng dao. Một tình nguyện
viên trong khu chăm sóc cho biết cụ Ok-seon bị thương quá nhiều vào
thời gian đó, nên sau này không thể sinh con.
Ước
tính khoảng 200.000 phụ nữ bị ép phục vụ trong các nhà thổ của quân đội
Nhật, đa số là người Hàn Quốc. Trước khi Thế chiến 2 kết thúc, bán đảo
Triều Tiên vẫn nằm dưới quyền kiểm soát của Nhật Bản, nên người dân bị
ép phải học tiếng Nhật. Điều này nghĩa là lính Nhật dễ giao tiếp với phụ
nữ Hàn Quốc hơn phụ nữ ở các nước châu Á khác.
Rất
nhiều người chết trong giai đoạn này hoặc không lâu sau đó. Khi vấn đề
được đưa ra ánh sáng vào năm 1981 thì chỉ còn 234 người trở về Hàn Quốc.
Đến giờ thì chỉ còn 59 người được biết đến là còn sống, và 9 người
trong đó đang sống cùng nhau ở Ngôi nhà chia sẻ nằm tại TP. Gwangju,
tỉnh Gyeonggi.
Tại
khu nhà này, mỗi cụ đều được ở phòng riêng, có tủ lạnh, giá sách và
điện thoại. Người quản lý khu nhà cho biết sau tất cả những gì đã trải
qua, các cụ bà ở đây cần có không gian riêng. “Họ không còn tin tưởng
ai, và thậm chí chẳng tin nhau”.
Bên
ngoài khu vườn khá đẹp có bức tượng bán thân một phụ nữ khỏa thân với
khuôn mặt cụp xuống, vai gồng lên. Đối diện bức tượng là khoảng sân có
nhiều tượng bán thân tưởng niệm những người đã qua đời.

Một khu nhà thổ của quân đội Nhật tại Nam Kinh, Trung Quốc
Tuổi
đời ngày càng cao của những người còn sống sót là khó khăn lớn nhất của
quá trình chờ đợi sự thừa nhận đầy đủ từ Nhật Bản đối với quá khứ.
“Chúng
tôi đều già quá rồi, và đang tiếp nối nhau chết đi. Về lịch sử thì cuộc
chiến đã kết thúc, nhưng đối với chúng tôi thì chưa, và không bao giờ.
Chúng tôi muốn Hoàng đế Nhật Bản đến đây, quỳ gối trước mặt chúng tôi và
xin lỗi chân thành. Nhưng tôi nghĩ người Nhật chỉ đang chờ chúng tôi
chết”, cụ Ok-seon nói.
Cách đây 20 năm, chính phủ Nhật đã xin lỗi một lần.
Thông
báo của Tổng thư ký nội các hồi đó là ông Yohei Kono thừa nhận “quân
đội Nhật Bản, trực tiếp hay gián tiếp, liên quan đến việc thiết lập và
quản lý các trại giải trí và chuyển giao phụ nữ giải trí…mà nhiều người
trong đó bị ép phục vụ trái ý muốn”.
Chính
phủ Nhật Bản muốn “xin lỗi chân thành và hối hận tới tất cả những ai
trải qua nỗi đau không để đo đếm được về cả thể chất và tâm lý”.
Một quỹ đền bù tư nhân được lập ra để giúp đỡ nhóm phụ nữ này.
Nhưng
đối với nhiều phụ nữ giải trí, điều đó là chưa đủ. Sách giáo khoa Nhật
Bản gần như không nhắc gì đến điều này, và vẫn có nhiều chính trị gia
Nhật Bản tiếp tục nói rằng phụ nữ làm việc trong nhà thổ là do tình
nguyện.

Số ít người còn sống sót vẫn chờ đợi một lời xin lỗi chân thành
Một
thị trưởng theo tư tưởng dân tộc chủ nghĩa gần đây nói rằng phụ nữ giải
trí cho quân đội Nhật Bản là “cần thiết”, và Thủ tướng Shinzo Abe thậm
chí còn ngờ vực lời xin lỗi trước đây của đất nước mình.
Để
nâng cao nhận thức và tiếng nói về vấn đề này, Ngôi nhà chia sẻ đã xây
một bảo tàng lịch sử gần khu nhà để trưng bày nhiều tài liệu chính
thống, các bức ảnh, bức họa và câu chuyện được nhiều người sống sót kể
lại.
Bảo
tàng thu hút một số lượng khách tham quan nhất định từ khắp nơi trên
thế giới, trong đó có một nhóm sinh viên Mỹ đến nghiên cứu và tham quan
Hàn Quốc. Đa số họ đều chưa từng nghe về việc quân đội Mỹ ép phụ nữ giải
trí cho quân lính Nhật.
“Tôi
học 3 năm lịch sử ở đại học, nên điều tôi băn khoăn là tại sao ở Mỹ
chúng tôi không được học về điều này”, sinh viên ngành luật Christopher
DeWald nói. “Đặc biệt là cuộc xung đột giữa miền bắc và miền nam Hàn
Quốc, chiến tranh Triều Tiên, nơi người Mỹ giúp đỡ Hàn Quốc. Điều này
rất gần gũi với chúng tôi vì chúng rôi rất thân với Hàn Quốc”.
40%
khách du lịch tới Ngôi nhà chia sẻ đến từ Nhật Bản, những người muốn
đến đây để tìm hiểu về quá khứ của đất nước. Một vài cụ bà ở đây thỉnh
thoảng vẫn gặp khách tham quan người Nhật – đa phần là do sắp xếp trước –
để được thừa nhận và nâng cao nhận thức.
Nhưng có lẽ chỉ vài năm nữa, một bộ sưu tập ít ỏi các bức ảnh, đồ đạc và bức tượng đau buồn là tất cả những gì còn sót lại.
Theo Khampha.vn