Bà dùng mọi quyền hành của một bà mẹ chồng để làm khổ chị đủthứ. Thấy mẹ chồng "ăn không nói có" cho mình quá nhiều lần, chị M chịu khôngnổi đã phản kháng lại. Cuộc chiến giữa mẹ chồng - nàng dâu ngày càng trở nêncăng thẳng...
Xúi giục con trai "dạy vợ" có phạm tội?
Gần 4 năm nay, chị Lê Thị M (MT, HN) trở thành nạn nhân củaanh chồng vũ phu nát rượu. Vì con cái, chị M đành cam chịu với hy vọng một ngàykhi mẹ chồng qua đời, chồng chị sẽ thay tính đổi nết và chấm dứt việc thượngcẳng chân hạ cẳng tay đối với vợ. Sở dĩ, chị M nói đến cái ngày mẹ chồng qua đờilà bởi lúc ấy chồng chị sẽ không bị những lời xúi giục của mẹ để hành hạ vợ.
![]() |
Chuyện bạo lực núp bóng dưới cái gọi là "quyền hành" đã và đang tồn tại nhiều trong cuộc sống |
Chị M kể trước đây anh chị đến với nhau không được mẹ chồngchấp nhận. Nhưng anh vẫn chỉ nhất quyết lấy chị bất chấp mọi sự ngăn cản của mẹ.Cực chẳng đã, bà đành xuống nước đồng ý cho con cưới. Biết trước sẽ gặp nhiềukhó khăn với bà mẹ chồng vốn không ưa mình từ trước nên chị M đã rất cố gắng đểtrở thành cô con dâu không đến nỗi tồi như bà nghĩ. Ấy thế nhưng mọi sự có gắngcủa chị đều trở thành công cốc khi mẹ chồng chị vẫn khư khư ôm lấy nỗi hậm hựcngày nào.
Bà dùng mọi quyền hành của một bà mẹ chồng để làm khổ chị đủ thứ. Thấymẹ chồng "ăn không nói có" cho mình quá nhiều lần, chị M chịu không nổi đã phảnkháng lại. Cuộc chiến giữa mẹ chồng nàng dâu ngày càng trở nên căng thẳng. Chồngchị đứng giữa mẹ và vợ không biết nên xử lý thế nào trong khi đó không khí giađình không có lấy một ngày được yên ổn bởi cuộc chiến của hai người phụ nữ. Cựcchẳng đã anh tìm đến rượu để giải khuây và trở thành đệ tử của ma men lúc nàokhông hay.
Nếu như ngày trước, chồng chị yêu thương và đứng về phía vợ phầnnhiều thì nay lại hoàn toàn ngược lại. Mỗi lần xẩy ra chuyện là y như rằng mẹchồng chị hết mắng vốn con dâu lếu láo lại hờn mát con trai không biết "dạy vợ".Thay vì hỏi rõ ngọn ngành, chồng chị cứ thế mắng chửi vợ rồi quay sang đánh đậpđể "dạy bảo" đến nơi đến chốn như lời "mẹ bảo".
Chị M cho biết mọi giải thích, thanh minh của chị đều vô nghĩa.Điều oái ăm ở chỗ là bà chỉ thừa cơ những lúc con trai có chút hơi men chếnhchoáng để kể tội con dâu. Có một bà thêm mắm thêm muối thành mười, chồng chị saynhiều hơn tỉnh nghe mẹ nói lập tức đánh đấm vợ không cần biết vợ đúng vợ sai.Đánh chán, lúc tỉnh dậy anh ta vẫn vui vẻ coi như không có chuyện gì xẩy ra.Người hứng chịu tất cả những trận đòn oan ức vẫn luôn là chị.
Có lần, hàng xómtận mắt nhìn thấy cảnh bà xúi giục con trai đánh vợ liền sang góp ý, ngay lậptức mẹ chồng chị lớn tiếng bảo rằng đây là chuyện nội bộ gia đình, bà đang giúpcon trai bà dạy bảo vợ con thì chẳng có gì là sai. Thấy bà ghê ghớm cộng thêmanh con trai say nhiều hơn tỉnh, mọi người cũng sợ chẳng ai muốn can thiệp vào.Hậu quả là chị trở thành nạn nhân của cả mẹ chồng lẫn chồng suốt mấy năm trời.
Giờ thì chị M chỉ hy vọng ngày mẹ chồng khuất núi, anh chồng thoát khỏi sự xúigiục ấy thì may ra cuộc sống của chị mới thoát vòng bạo lực. Còn hiện tại chị Mchỉ "ước" giá như người ta có thể cấm mẹ chồng xúi giục con trai hành vợ thì tốtbiết mấy. Chị bảo bị đánh đập nhiều thì "ước" thế thôi chứ xưa nay có ai lại đibắt tội mẹ chồng xui con trai "dạy vợ" bao giờ. Bởi như mẹ chồng chị nói đó làquyền được sai bảo, được chỉ dẫn của một người mẹ đối với con trai mình.
Không ai có quyền "che chở vợ" ngoài chồng?
![]() |
Nhiều người phụ nữ phải cam chịu gánh những trận đòn của chồng |
Kết hôn 7 năm, sinh con một bề, chị Trần Thị T.A (ĐM, HN) trởthành một nạn nhân bạo lực của anh chồng khao khát con trai. Số là sau khi sinhhai đứa con gái, chị bị u xơ tử cung nên không thể sinh tiếp theo ý chồng mongmuốn. Có của ăn của để nhưng thiếu "đứa chống gậy" sau này nên trong suy nghĩ củaanh chồng lúc nào cũng nhấp nha nhấp nhổm ra ngoài "gieo giống".
Tuy nhiên, đùngmột cái anh chồng mắc bệnh tiểu đường, ý định tìm con trai bên ngoài không thànhhiện thực. Phần bệnh tật, phần bị "mất giống", chồng chị T.A hận đời rồi quaysang hận luôn cả vợ. Anh ta quy kết chỉ vì lấy chị nên cuộc đời anh ta mới rơivào "thảm cảnh" không có người nối dõi. Bao nhiêu uất ức, anh ta đổ lên đầu vợ.Bỗng viên, chị T.A trở thành cái bịch bông cho chồng hành hạ.
Nghĩ chồng bệnh tật, lại buồn chuyện nòi giống, chị T.A nhủlòng cam chịu cho qua, đánh chán có lúc anh ta cũng phải mỏi mệt. Nghĩ thế nhưngkhi chồng chưa kịp mỏi tay thì chị đã gục ngã trước. Chị không còn chịu đựng nổitình trạng bạo lực ấy nên đã tìm cách lánh nạn. Một người bà con thương cảm hoàncảnh của chị đã đứng ra che chở mỗi khi chị bị chồng đánh, hay đuổi ra khỏi nhà.Thấy vậy, anh chồng hết lần này đến lần khác tìm đến đe dọa nếu ai "chứa chấp"chị T.A thì sẽ nhận đủ hậu quả. Nói là làm, mỗi lần biết chị chạy đến đâu, anhta tìm đến đó chửi rủa, thậm chí dọa ra tay trả thù bằng cách đập phá đồ đạc...
Trước tình cảnh đó, có người sợ không dám giúp đỡ chị nhưng cóngười không cam lòng nhìn thấy chị rơi vào cảnh bị hành hạ ấy vẫn tiếp tục chởche. Và sau đó, họ lại nhận được một vài hành động trả đũa lại của anh chồng tệbạc ấy. Tổ dân phố góp ý, phê bình, anh ta bảo sẽ chẳng động chạm đến một ai nếunhư họ không "bao che" cho chị T.A; rằng ngoài người chồng ra không ai có tưcách để "che chở" cho vợ người khác; rằng đó là chuyện nội bộ gia đình, ngườingoài không nên tham gia vào...
Quyền cho ở và quyền đuổi đi
![]() |
Đàn ông là có quyền... đánh vợ? |
Tại văn phòng luật sư, chị Lê Kiều Th (Ba Đình, HN) không khỏibức xúc trước tình trạng thỉnh thoảng lại bị anh chồng đuổi ra khỏi nhà một vàingày. Chị Th cho biết căn nhà đó là công sức của hai vợ chồng tích cóp bao nhiêunăm mới có. Chị cũng đã từng thức khuya dậy sớm, tằn tiện cả ăn lẫn mặc để gópcông góp của cùng chồng xây dựng nên cơ ngơi đàng hoàng. Không ngờ khi con cáitrưởng thành thì chồng chị bắt đầu sinh tật.
Đầu tiên là tìm đến với chiếu bạc,sau đó là làm bạn với ma men. Cứ thua bạc, rượu say là chồng chị lại "lên cơn"đuổi vợ khỏi nhà, cả đêm lẫn ngày chị Th không được bén mảng về nhà. Thỉnhthoảng chị cũng thử làm liều trở về nhưng chưa kịp đặt chân vào cửa thì chị bịchồng đuổi đánh bán sống bán chết. Thế là chị đành tìm đến nhà người quen vài bangày cho chồng hết cơn tam bành rồi mới dám về.
Hai bên nội ngoại cũng lên tiếng góp ý vớichồng chị Th nhưng anh ta lớn tiếng bảo rằng trong nhà anh ta là chủ hộ, chủ giađình nên có quyền sinh quyền sát. Theo đó cho vợ ở trong nhà hay đuổi đi chỗkhác là quyền của anh ta. Nếu không chấp nhận thì chị Th có thể chia tay. Biếtlà khổ cực, nhưng chị Th vẫn không đủ dũng cảm để ký vào tờ đơn ly hôn. Bởi baonhiêu năm chịu đựng, giờ chị không cam lòng bỏ lại tất cả để ra khỏi nhà như mộtkẻ bỏ đi.
Rõ ràng, chuyện bạo lực núp bóng dưới cái gọilà "quyền hành" đã và đang tồn tại nhiều trong cuộc sống. Tuy nhiên cả nạn nhânlẫn thủ phạm vẫn không hề biết những hành vi đó đã bị pháp luật nghiêm cấm. Theođó, thủ phạm vẫn ung dung vì cứ ngỡ đó là quyền của mình, còn nạn nhân thì âmthầm cam chịu, âm thầm chấp nhận chuyện quyền hành ấy như một quy luật của cuộcsống mà không hề biết chỉ cần lên tiếng là họ có thể tự bảo vệ và giải phóngkhỏi vòng quay bạo lực tàn tệ ấy.
Theo Hạ Thi