Ngay từ lúc về ra mắt nhà Quý, Hoa đã không có mấy cảm tình với
ngôi nhà cấp 4 cũ kĩ và người mẹ mưu sinh bằng nghề trồng rau đem bán
của anh. Nhưng Hoa nghĩ, cô lấy Quý chứ không lấy mẹ anh, hơn nữa cưới
về thì 1, 2 năm cô cũng sẽ đòi Quý ra ở riêng, chả chung đụng lâu với mẹ chồng đâu mà lo.
Ngày cưới, đúng như Hoa dự đoán, mẹ Quý tặng con dâu
được đúng 1 chỉ vàng làm kỉ niệm. Phòng tân hôn bà sắm cho vợ chồng cô
không quá rẻ tiền nhưng cũng chỉ là hạng thường thường bậc trung. Còn
lại chi phí lễ cưới cũng là Quý bỏ tiền ra. Vẫn biết Quý đã đi làm nhiều
năm, đám cưới tự lo cũng chẳng phải điều gì đáng nói nhưng trong lòng
Hoa vẫn thấy khó chịu không yên. Có lẽ vì món hồi môn ít ỏi đến đáng
thương kia, mà cũng có thể là vì cái nghề nghiệp chẳng lấy làm danh giá,
và vẻ ngoài giản dị, quê mùa của mẹ chồng.
Mang cái tâm lí ấy về làm dâu, nếu như lúc trước Hoa còn e ngại
Quý, thì giờ vì “ván đã đóng thuyền”, sự e ngại và kiêng dè của cô cũng
giảm đi đáng kể. Hoa chỉ cần nhìn thấy mặt mẹ chồng đã cảm thấy không
ưa, vì thế cô chọn cách tránh tiếp xúc hết mức có thể. Hạn chế chuyện
trò với bà, về nhà là cô ở lì trong phòng ngủ, ngày nghỉ thì ra ngoài đi
chơi với bạn bè. Thái độ lạnh nhạt, xa cách thấy rõ. Có khi cả ngày mẹ
chồng – nàng dâu nhà cô chả nói chuyện với nhau được mấy câu. Mà hễ cứ
nhìn cái dáng gày gò, còng còng khắc khổ của bà là Hoa lại không thể có
thái độ tốt được. Cô ăn nói cụt lủn, chỏng lỏn, có lúc còn có thái độ
hỗn với mẹ chồng.
Có lần, Quý bắt gặp vợ mình to tiếng với mẹ, anh tức giận mắng vợ
thì Hoa giận dỗi, đòi ra ở riêng. Cô nghĩ, ở chung thế này là đủ lắm
rồi. Ít nữa có con ra, với kiểu cổ hủ lạc hậu và quê cả cục như mẹ chồng
cô thì làm sao biết chăm cháu theo khoa học. “Em
nghĩ ở riêng bây giờ là một lối sống văn minh và hiện đại. Người già có
khi không thích ở chung với lớp trẻ, mà bọn mình cũng có nhiều khác
biệt dẫn tới khó dung hòa với các cụ. Mình sẽ vẫn thường xuyên về thăm
bà mà, anh lo gì”, Hoa thuyết phục chồng. Nhưng Quý không nghe.
Bởi bố anh mất rồi, giờ còn mình mẹ anh, con cái không ở chung, nhỡ lúc
ốm đau trái gió trở trời một mình bà xoay xở làm sao, chưa nói một mình
bà lủi thủi chẳng ai bầu bạn.
Hoa vẫn khăng khăng với suy nghĩ “hiện đại” của mình, cho rằng Quý
lo bò trắng răng, toàn để ý mấy vấn đề hão huyền đâu đâu. Lời qua tiếng
lại ngày càng gay gắt, đến khi mẹ chồng Hoa ở ngoài bước vào lên tiếng
mới cắt ngang cuộc tranh cãi của 2 vợ chồng. “Mẹ
đồng ý cho 2 đứa ra riêng. Đừng tranh cãi nữa. Hoa nói cũng có lí đấy
con ạ. Mẹ ở 1 mình cũng rất tốt, giờ mẹ còn khỏe, con đừng lo. Đừng vì
chuyện riêng chuyện chung mà ảnh hưởng tình cảm vợ chồng”, mẹ chồng Hoa nhẹ nhàng nói.

Ảnh minh họa
Mẹ đã mở lời nên Quý cũng không phản đối quá gay gắt nữa. Hoa mừng
như vớ được vàng, sốt sắng đi tìm nhà thuê trọ. Tuy lương của cô với Quý
cũng không phải cao, giá kể ở chung với mẹ chồng sẽ bớt được khoản tiền
nhà, nhưng vài triệu sao so được với tự do thoải mái. Thôi chịu khó vất
vả, vài năm dành dụm được tiền rồi vay mượn thêm thì mua một căn chung
cư vừa vừa vậy.
Tối hôm ấy, mẹ chồng gọi 2 vợ chồng Hoa vào nói chuyện. Trước mặt Hoa, bà đưa cho Quý một quyển sổ tiết kiệm:
“Mẹ định để số tiền này cho 2 đứa làm vốn làm ăn, hoặc sau này gia đình
mình có việc sẽ dùng tới. Nhưng giờ các con muốn ở riêng, thì cầm lấy
mà mua nhà. An cư mới lạc nghiệp được”. Hoa nhìn quyển sổ tiết kiệm
mà bĩu môi nghĩ thầm, chắc có nổi chục triệu không đây. Nhưng khi Quý
mở quyển sổ ra, thì mắt cô hoa lên, sững sờ không thốt nên lời. Trong ấy
ghi số tiền gần 1 tỉ đồng – cả một gia tài lớn đối với những người làm
công ăn lương như cô và Quý!
Cô lắp bắp mãi không thốt nên lời: “Mẹ… mẹ…”. Bà cười xòa: “Tiền mẹ dành dụm cả đời đấy. Đừng từ chối mà phụ lòng mẹ”. Lúc
này nghe bà kể Hoa mới biết, thì ra mẹ chồng cô không làm ăn to tát gì,
nhưng từ một khoản tiền nhỏ tích góp được ban đầu, bà mang đi góp vốn
đầu tư với những người thân thiết tin tưởng. Rồi công việc làm ăn thành
công, bà cũng được chia phần. Cứ thế, lâu dần bà đã có một số tiền vốn
không nhỏ. Và giờ bà vẫn còn cổ phần ở vài chỗ, nơi vài chục, có nơi tới
cả trăm triệu, đều sinh lời hàng năm.
Tới lúc này, Hoa mới nhận ra mình hoàn toàn hiểu sai về mẹ chồng
rồi. Mẹ chồng cô không những là người có đầu óc làm ăn, mà bà còn hết
mực vun vén cho gia đình, chẳng tiếc con cái điều gì. Có một người mẹ
chồng như vậy, cô còn đòi hỏi gì nữa? Tại sao cô lại ngu ngốc tới mức có
thái độ coi thường, khinh bỉ bà chỉ vì nhìn bà quê mùa và bà làm nghề
trồng rau bán?
Lúc lên giường đi ngủ, Hoa ôm chặt chồng, nhỏ giọng thủ thỉ: “Anh ơi, mình không ra riêng nữa nhé!”. Quý thở dài như trút được gánh nặng, đáp: “Ừ”.
Theo Trí thức trẻ