Anh là người gia trưởng, luôn nói"không" mọi thứ! Mọi việc tôi làm anh đều cấm đoán, cho rằng đó là quan tâm.

Tôi phải làm sao với cái hạnh phúc 1mặt đem lại cho tôi yêu thương vô bờ bến, nhưng một mặt nó lại mang lạigò bó, khắc khe quá mức với tôi?

Tôi và anh ấy quen nhau cũng gần 3 năm rồi. Thời gianđầu quen anh tôi có những cảm giác bình yên lắm. Anh hết mực quan tâm,lo lắng, chiều chuộng tôi nhưng càng lúc sự quan tâm đó lại khiến anhtrở thành một người gia trưởng.

Từ khi quen anh, mọi mối quan hệ quá chi là bìnhthường với những người con trai khác của tôi anh đều yêu cầu tôi chấmdứt, không cho bất cứ ai liên lạc với tôi nữa. Mọi sự khắc khe gò bócũng bắt đầu từ việc anh đề nghị tôi xoá tất cả số điện thoại liên lạccủa những người con trai khác trong danh bạ.

Ban đầu tôi cũng vô tư đồng ý vì quá yêu anh nên tôichấp nhận và chỉ muốn anh được yên tâm. Cuộc sống mới của tôi chỉ có anhvà tôi, đi chơi, ăn uống, lễ lộc chỉ có hai đứa bên nhau. 
Khổ vì người yêu càng ngày càng gia trưởng

Ảnh minh họa (ảnh internet)



Tôi lên mạng chat thì anh hỏi ai? ở đâu? sao quenđược? và cấm tôi lên yahoo. Anh còn tự ý đổi mật khẩu với ý đồ không chotôi vào... Mỗi lần anh về tới nhà thì lúc nào anh cũng hỏi: Em đang làmgì? Em ở nhà với ai? Lúc nào anh cũng tuyệt đối không cho ra đường khiđã bước vô nhà...

Mỗi lúc đi chơi thì tôi thường ngó đường, ngắm cảnhvà nhiều khi nhìn theo mấy người con trai ăn mặc lịch sự, chạy xe đẹp lày như rằng anh lại quay sang hỏi dòm Em nhìn gì vậy? Nhìn trai hả?...

Lúc nào đi chơi anh cũng đều luôn giám sát ánh mắt vàcử chỉ của tôi đối với những người xung quanh, tất cả đều chung một lýdo anh đưa ra là anh sợ mất tôi. Có nhiều lần tôi chia sẻ, tâm sự vớianh thì anh vô tình nói câu kêu tôi hãy suy nghĩ chọn đi :"Một là quenthì hãy chấp nhận gò bó. Hai là chia tay rồi được thoải mái đi chơi, nóichuyện với "trai".

Bản thân tôi hình như quá nhu nhược lại cũng vì quáyêu anh nên tôi đành chấp nhận vẫn yêu anh mặc cho anh đối xử gò bó vớitôi. Anh nói anh yêu tôi nhiều lắm, quan tâm, lo lắng cho tôi còn hơn cảgia đình anh và tôi cũng cảm nhận thấy điều này. Nhưng trong đầu anhtoàn nghĩ xấu về tôi, cái gì cũng lôi chữ "trai" ra nói. Anh còn nói tôilà thấy anh có tiền thì khác không có tiền thì khác rồi kêu tôi đi quenngười nào giàu có, xe đẹp mà quen và yêu.

Lúc quen anh tôi cũng nói, tôi không phải là người mêgiàu có hay tiền bạc, xe cộ gì. Với tôi những thứ đó chỉ dành cho nhữngngười ăn chơi. Quen anh tuy anh không giàu, không xe đẹp nhưng anh yêutôi thật sự đã là niềm hãnh diện lớn đối với tôi rồi.

Nhưng rồi tôi nói thì nói, anh ghen mặc anh. Nhiềukhi chỉ vì những hành động lời nói nhỏ nhặt anh cũng gây chuyện nhỏ xéto. Tôi còn nhớ anh và tôi đánh nhau vì toàn do anh gây ra. Chỉ vì tôilo học, ít quan tâm đến anh mà anh nói tôi vào trường quen với người contrai khác, suốt đường đi anh cứ lập đi lập lại câu khiếm nhã, lại cònxưng mày tao: "Mày vào trường quen thằng nào rồi còn đi quen tao à, đồbắt cá hai tay". Nghe anh nói vậy, tôi đã không kiềm chế được tức giậnnên tát vào má anh rồi anh dừng xe lại đánh tôi giữa đường.

Trong khi đó anh vẫn lên trường đưa đón tôi thườngxuyên. Cứ hễ tôi lên xe thì anh bắt tôi ôm anh liền để anh chứng tỏ anhlà người yêu tôi cho mọi người biết.  Cuộc sống tôi càng ngày bị thu hẹpvới thế giới xung quanh, không bạn bè, không lên mạng cập nhất tin tức,nói chung là không làm gì hay có bất cứ gì ngoài anh cả.

Có xấu cũng có tốt, từ khi quen tôi, anh cũng vùi đầuvào công việc, không chơi bời như trước, sáng chỉ có công việc tối vềchỉ có tôi. Chính vì thế anh cũng lại là người ca cẩm điệp khúc đó.

Anh không gì thì tôi cũng không nấy, nhưng dạo gầnđây anh lên mạng nói chuyện với những người con gái khác lấy lý do làlàm ăn trong khi đó tôi thừa biết không phải như vậy.

Anh cứ nói tôi là con gái không cần phải làm tất cả,chỉ anh là được làm. Ngay cả đến việc làm đẹp của con gái anh cũng khôngcho tôi làm. Mỗi khi đi chơi với anh tôi chỉ phớt 1 lớp phấn nhẹ mà cũngbị anh nói là "ngựa", rồi tôi sơn móng chân thì anh nói là như mấy con"gà". Càng ngày anh thay đổi hẳn đi, anh còn đổ thừa tại tôi nên anh mớitrở thành con người như vậy.

Tôi thật sự mệt mỏi lắm nhưng cũng không biết làm saovì đây là mối tình lâu nhất, cũng vui và hạnh phúc nhất đời tôi. Bảnthân tôi không muốn từ bỏ nó nhưng mới đang yêu mà còn cảm thấy gò bóthế này liệu sau này cưới nhau về tôi có còn hạnh phúc như ban đầu haykhông? Tôi muốn có một hạnh phúc nhưng tôi cần người yêu quan tâm thoánghơn. Hãy cho tôi một lời khuyên chân thành.

Theo aFamily