Công ty lập ra hẳn một tổ chuyênđi... nhìn giầy của nhân viên bởi có một quy định đã "đóng dấu": khi tới cơ quanphải luôn luôn đi giầy.

Có một điều chắc chắn, khi bước chân vàochốn công sở dù tư nhân hay nhà nước bạn phải tuân thủ nghiêm chỉnh cácquy định của nơi làm việc. Cho dù nhiều lúc bạn thấy nó thật kỳ quặc, vôlý, cũ rích hay quá "cá nhân" do một ai đó ở đằng sau "giật dây".
 
Thôi thì đủ thứ chuyện, ta mang ra "buôn"với nhau một chút coi như giải tỏa căng thẳng, thêm chuyện vui cho phongphú đời sống công sở nhộn nhịp chốn thị thành.
 
"Đóng hộp" trong đồng phục
 
Mặc đồng phục là quy định bắt buộc với rấtnhiều cơ quan. Nó thể hiện được bộ mặt của công ty đó, nó cho thấy sựcông bằng tuyệt đối (trừ khi ai cố tình khoe hàng hiệu... bên trong) vớitất cả mọi người tới cơ quan để làm việc. Về mặt lợi ích thì còn vô vànđiều hay ho. Nó giúp các cô tiết kiệm một đống tiền trong việc mua sắmquần áo, đồ phụ kiện. Hay giúp các anh lúc nào cũng chỉnh chu và đều tămtắp cả tuần.

Khốn khổ vì những quy định kỳ quặc chốn công sở

Ảnh minh họa

 
Không bàn tới mặt thẩm mỹ của các bộ đồngphục vì chiếu theo quy định: xấu hay đẹp thì bạn vẫn phải mặc đi làm,không bàn cãi. Ấy thế nhưng khi ngoan ngoãn khoác trên người bộ đồngphục đó, tới cơ quan bạn phải gò mình trong những bộ đồ rất "hộp": áovest, quần âu hoặc váy bút chì dài ngang gối. Giầy bịt mũi cao trên 5cm, tất chân dài, đầu tóc gọn gàng ngang vai hoặc búi gọn ghẽ. Đặc biệtcác loại trang sức, phụ kiện lấp lánh phải hết sức hạn chế.
 
Chị Thanh Thủy, là kế toán viên của một côngty tài chính trên đường Trần Khát Trân (Q. Hai Bà Trưng, HN) chia sẻ: "Quy định mặc đồng phục thì chẳng có gì đáng nói. Nhưng công ty tôi cònđặt thêm quy định khi ngồi trong văn phòng thì lúc nào cũng phải chỉnhchu quần áo. Sợ nhất là chân luôn luôn ở trong những đôi giày hoặc dépsandan dù nó khá cao đi chăng nữa. Chẳng hiểu sao, công ty lại tuyểnngười vào làm hẳn một tổ có tên gọi là "tổ kiểm tra tác phong văn phòng".Thế là từ đó bao chuyện "ấm ức" xảy ra. Có hôm vì mỏi chân khi cứ phải"lưng thẳng" chân xỏ giày mà tôi vô thức bỏ chân ra khỏi giày lúc nàokhông hay. Cuối tháng mải làm báo cáo, không để ý tổ công tác vào phònglúc nào, họ "chộp" được cảnh tôi chân không đang xỏ giầy, thế là bịphạt!".
 
Chị Thủy còn kể thêm, có lần phải chạy đichạy lại hết tầng này sang tầng khác để nộp báo cáo, xin chữ kỹ sếp, cứ"đóng đinh" trong đôi giày với số phân tối thiểu cho phép mỏi nhừ, nhưngphải "lén lút" vào nhà vệ sinh bỏ giây ra để đôi chân được thư giãn mộtlúc!.
 
"Chị em trong văn phòng còn rút kinhnghiệm với nhau là mua loại giày có quai cài cầu kỳ một chút để đỡ vôtình tụt giầy hòng đối phó lại sự săm soi của "tổ công tác", chịThủy bật mí thêm.
 
Một người đi muộn cả phòng chịu phạt
 
Chị Thanh, công tác tại một doanh nghiệp nhànước trên phố Tuệ Tĩnh đang stress nặng nề vì quy định "vơ đũa cả nắm" ởcơ quan chị. Chẳng là nhà neo người, lại có con đang đi học cấp 1, nênbuổi sáng trước giờ làm chị phải đưa con đi học, rồi vượt gần 10 cây sốtừ dưới mãi Hà Đông để tới chỗ làm. Nên chuyện bị muộn giờ làm rất haysảy ra. Đổi lại, chị Thanh rất ý thức vì mình đi làm muộn nhưng đến làvào việc ngay, không trò chuyện hay đi ăn uống gì cả.
 
Thế nhưng, đùng một ngày chị thấy cả phòngnhìn mình bằng ánh mắt "căm tức". Không hiểu sao, từ trên xuống ra chỉthị, nhân viên trong phòng đi muộn: cả phòng sẽ bị phạt. Chị cũng đã họpkiểm điểm với cả phòng, tự nhận lỗi nhưng quy định trên vẫn không có gìkhác.
 
Chẳng có cách nào khác, chị phải dạy sớmhơn, đưa con đi học thật sớm để kịp giờ làm. "Hai mẹ con lệch giờ làmviệc nhiều quá, nhưng tôi cũng đành đưa cháu đi sớm để còn đi làm đúnggiờ. Chứ để cả phòng bị trừ lương vì mình thì thật không còn mặt mũinào", chị Thanh thở dài...
 
Được ăn sầu riêng nhưng không được ăn mực!
 
Tại một số văn phòng, có những lệnh cấm kỳquặc mang tính chất cá nhân do người đứng đầu quy định. Nhưng đươngnhiên, nhân viên phải tuân theo cho dù nó có khiến bạn bực tức tới mứcnào. Chị Thu Hoài, công tác tại một công ty truyền thông trên phố TrầnDuy Hưng kể: "sếp tôi rất thích ăn sầu riêng, ai từ miền Nam ra sếp đềugửi mua, và để "đã cơn thèm" sếp có thể ăn ngay tại trận (tức công ty)mặc cho nhiều người sợ mùi đó.
 
Nhưng trái lại, sếp lại cực ghét mùi mựcnướng hay cái gì đó liên quan tới mực vì sếp... sợ đen. Chỉ vì một lầnchúng tôi được cho vài con mực, mang lên gọi là anh em chia sẻ vui vẻtrong cơ quan một chút thế là ngay hôm sau cả phòng nhận quyết định bịphạt vì không tuân theo quy định về đồ ăn thức uống mang lên cơ quan. Dùbiết có chút vô lý nhưng đành ngậm ngùi chịu trận".
 
Cấm vươn vai và vắt quần áo lên ghế
 
Tại một côngty về thương mại trong Tp.HCM, các nhân viên vẫn truyền tai nhau quyđịnh được coi là "vô tiền, khoáng hậu" của một ông sếp ưa hình thức. Đểgiữ sự sạch sẽ, gọn gàng trong văn phòng, sếp ra quy định cho nhân viênkhông được bỏ áo khoác và vắt lên ghế. Tất nhiên, công ty cũng chẳng cóchỗ nào treo áo hay có ngăn kéo để nhân viên bỏ áo vào. Và vì thế lúcnào các nhân viên mẫn cán cũng phải mặc áo khoác chỉnh chu cho dù trờicó nóng cỡ nào nếu không muốn bị mất 50.000 đồng tiền phạt.
 
Chưa hết, chẳng biết sếp nghĩ thế nào khithấy nhân viên mình ngồi lâu lỡ vươn vai, ngáp vài cái thì cho đó rấtmất "mỹ quan". Ông chẳng cần phải thông qua ai, lập tức ban ra lệnh cấmvươn vai, vi phạm phạt 50.000 đồng!
 
Nhân viên chỉ biết kêu trời, ai ngán ngẩmthì tìm cách "chuồn" sớm, ai không đi đâu được thì cố gắng nhớ quy địnhđể cuối tháng không phải khóc vì lương đã hẻo lại còn gặp cái eo...

Theo PLXH