Lan Phương: - Lan Phương chính thức được “bật đèn xanh” cho việc bước vào làng phim ảnh,kịch nghệ trong nước kể từ vai diễn cô gái Mai Lan kiêu hãnh đầy mình trong “Côgái xấu xí”. Chân dung cô diễn viên đa tài này được phác họa khá rõ nét qua cuộctrò chuyện cuối năm.

“Mai Lan” như một kỷ niệm đẹptrong cuộc đời

Cuối năm thử ngồi “kiểm kê”thì vai diễn Mai Lan trong “Cô gái xấu xí” đã đem lại cho chị những gì?

- Tôi hạnh phúc với những gì cóđược nhờ Mai Lan. Vai diễn là một cơ hội lớn để làm việc và khám phá về khảnăng, sức sáng tạo và về bản thân. Cũng nhờ vai diễn này tôi được khán giả biếtđến nhiều hơn và có thêm nhiều cơ hội trong công việc.

Nhờ Mai Lan, tôi còn có thêmnhững khán giả nay đã trở thành bạn tốt, luôn động viên, khuyến khích tôi trêncon đường nghệ thuật.

Lan Phương:
Diễn viên Lan Phương

Đến giờ, chị thấy mình đãthoát được “cái bóng” từ hiệu ứng của nhân vật Mai Lan trong nghề nghiệp?

- Tôi không coi Mai Lan là tất cảtrong sự nghiệp của mình nên tôi không nghĩ nhân vật đó đã “phủ bóng” xuốngmình. Khi hoàn thành vai diễn, tôi trở lại với cuộc sống bình thường và bắt đầuhành trình khám phá những điều mới mẻ hơn từ những nhân vật khác.

Phần lớn khán giả nhận ra tôi quanhân vật Mai Lan. Họ yêu quý nhân vật của tôi thực sự, điều đó làm tôi hạnh phúcvà tôi coi đó như một kỷ niệm đẹp trong cuộc đời. Tuy vậy, nhưng vai diễn tiếptheo của tôi đều khác hoàn toàn Mai Lan và tôi biết khán giả cũng công nhận điềuđó.

Chị đang mong đợi một vai diễnthế nào cho mình?

- Tôi không mong đợi một điều gìcụ thể. Tôi chỉ mong đợi mình có thể học hỏi và tích lũy được nhiều kinh nghiệmhơn, để bất cứ khi nào nhận một vai diễn mới, tôi đều có thể làm hết sức mìnhcho nó.

Thành thạo tiếng Anh, biếtthêm tiếng Pháp, tiếng Nhật; chị tận dụng điều đó như thế nào trên sân khấu kịchtiếng Anh của nghệ sĩ Hồng Vân?

- Tôi là một trong số ít diễnviên có khả năng giao tiếp lưu loát bằng tiếng Anh nên tôi thực sự thích thú khinhận những vai diễn bằng tiếng Anh để đưa kịch Việt Nam tới khán giả nước ngoài.Đây đúng là lúc ngôn ngữ nước ngoài trở thành công cụ đắc lực cho nghề diễn.

Chị thấy có sự khác biệt thếnào khi đứng trên sân khấu tiếng Anh, diễn cho khán giả nước ngoài là chủ yếu,so với diễn trên sân khấu tiếng Việt?

- Không có nhiều sự khác biệt khidiễn trên sân khấu tiếng Anh hoặc tiếng Việt, vì với sân khấu nào tôi cũng phảihóa thân thành nhân vật, mang cảm xúc và câu chuyện của nhân vật đến với khángiả. Nhưng quả thực khi diễn bằng tiếng Anh đôi khi tôi cảm thấy hào hứng và thúvị hơn, vì tôi thích làm việc với những cái mới, những cái không giống nhữngviệc tôi vẫn đang làm hàng ngày.

“Con người làm nên tất cả”

Từng tốt nghiệp khoa diễn viêntrường Sân khấu Điện ảnh TPHCM, làm luận văn tốt nghiệp với đề tài "Tìm kiếm vàphát triển khả năng xuất khẩu phim Việt Nam trên thị trường thế giới" ở ĐH Ngoạithương. Chị phát hiện ra điều gì trong việc xuất khẩu phim Việt? Sau vài năm,những “luận bàn” chị từng đưa ra có còn sát gần với thực tế?

- Sau khi hoàn thành khóa luậntốt nghiệp năm 2006 tức là tôi đã hoàn thành một nhiệm vụ đề ra năm 18 tuổi. Tôicảm thấy vui vì kể từ đó tôi có thể toàn tâm vào công việc diễn xuất mà tôi đammê thực sự. Từ đó đến nay tôi gần như không còn quan tâm đến những vấn đề kinhdoanh mà tôi đã viết.

Đến bây giờ tôi vẫn nghĩ rằng vấnđề xuất khẩu phim Việt như thế nào đều tùy thuộc vào yếu tố con người. Chính conngười làm nên tất cả, có thể biến những cái không thể trở thành có thể và ngượclại. Những vấn đề tôi viết trong khóa luận tốt nghiệp đến nay vẫn không có nhiềuthay đổi khi nhìn vào thực tế.

Lan Phương:
Diễn viên Lan Phương trong bộ kimono truyền thống của Nhật Bản

Rốt cuộc con đường dài mà chịmuốn hướng tới là diễn viên kịch, diễn viên điện ảnh, diễn viên mua, doanh nhânhay nhà sản xuất phim?

- Tôi chưa bao giờ có đam mê vềkinh doanh. Tôi thấy mình không thích hợp với những con số, những toan tính trênthương trường. Ngay cả tiền tôi kiếm được, tôi còn không biết quản lý. Tôi toànđưa mẹ giữ tiền hộ. Muốn trở thành nhà sản xuất phim thì hoặc là tôi phải cótiền, hai là tôi phải có tư duy của một nhà quản trị. Bây giờ tôi chưa có đượccả hai yếu tố ấy nên tôi cũng chưa dám nghĩ tới.

Tôi muốn trở thành diễn viên múakhi còn nhỏ, nhưng vì gia đình, tôi không có cơ hội học ở trường múa chính quynên việc trở thành diễn viên múa chuyên nghiệp cũng không khả thi. Như thế có lẽdiễn viên kịch và điện ảnh là đam mê lớn nhất và là công việc mà tôi yêu và muốntheo đuổi thực sự.  Tôi mơ ước được diễn “musical”, ở đó tôi có thể nhảy múa,hát và diễn xuất. Nhưng cuộc sống còn nhiều bất ngờ, khó có thể biết chắc chắntôi sẽ như thế nào trong vài năm tới, nên biết đâu được…

Tôi đã từng có thời gian khủnghoảng

Chị vừa xuất hiện trong vaitrò người chơi trong một chương trình truyền hình thực tế hoàn toàn mới có tên“Dù bạn ở đâu”. Ngoài may mắn thì theo Lan Phương, điều đã giúp chị làm nênchiến thắng trước hai nam diễn viên còn lại – Hiếu Hiền và Trấn Thành – khi đâylà chương trình đòi hỏi tốc độ và kỹ năng sử dụng công nghệ?

- Tôi nghĩ yếu tố may mắn vẫn làđiều lớn nhất giúp tôi thành công trong cuộc chơi này vì hai bạn còn lại cũngrất giỏi, nhất là Trấn Thành, người lọt vào vòng 2 với tôi.

Kỹ năng sử dụng công nghệ trongchương trình này cũng không quá khó, phần lớn là tra cứu Google và các thao táccơ bản trong việc sử dụng laptop, camera, điện thoại. Đôi khi tôi gặp vấn đề vớitốc độ, vì tôi không thể gửi email nhanh do internet quá chậm, hoặc tôi mấtnhiều thời gian để tìm mua vật dụng cho một tấm hình cần chụp theo yêu cầu.

Với tôi, tham gia game show, điềuquan trọng nhất là tôi cảm thấy vui vẻ và khám phá nhiều điều mới mẻ. Tôi đã cóthật nhiều niềm vui và những người bạn mới, đó mới chính là chiến thắc thực sự.Tham gia chương trình thực tế thế này, việc sẵn sàng với tấm lòng cởi mở và tinhthần kết bạn sẽ mang niềm vui và may mắn.

Lan Phương:
Lan Phương và Hiếu Hiền

Có kỷ niệm thú vị nào từ “Dùbạn ở đâu” với bộ ba người chơi đều là diễn viên?

- Kỷ niệm thú vị nhất là khi tôitừ café Terrace tới sân khấu Kim Châu để tập kịch. Khi vừa dắt xe máy ra thì…phát hiện xe bị thủng lốp. Điện thoại thì đang réo gọi tôi tập kịch, xe ôm xungquanh cũng không thấy. Thế là không mất thời gian suy nghĩ nhiều hơn, tôi… chạybộ tới sân khấu, vì dù sao tôi cũng chỉ cần đi thẳng hết quãng đường Nam Kỳ KhởiNghĩa.

Vừa buồn cười, vừa mệt, vừa lolắng trễ giờ, tôi đi hết tốc lực. Anh quay phim cũng phải chạy bộ theo để ghihình tôi. Hai anh em rất mệt nhưng lại cảm thấy thú vị. Trên đường đi, tôi thấyhào hứng đến mức tôi nói và đùa lien tục, thậm chí tôi còn đóng vai MC giớithiệu lợi ích của việc đi bộ trên đường phó Sài Gòn và con người Sài Gòn…

Khi gần tới sân khấu, tin nhắncủa chương trình gửi đến là tôi giật thột. Vội vàng mở ra và lại chạy bổ để tìmmột bao lì xì màu đỏ. Đến khi có thể ngồi xuống để gửi email câu trả lời thì mồhôi túa ra như thể tất cả nước trong người tôi đều chảy hết ra ngoài!

Một thử thách lớn nhất trongcuộc sống mà Lan Phương từng gặp và chị đã vượt qua thế nào?

- Thử thách lớn nhất của tôi làkhi tốt nghiệp trường Cao đẳng Sân khấu Điện ảnh và không có một sân khấu chuyênnghiệp nào để diễn trong 2 năm. Ngoại trừ vở kịch trong dự án kịch hợp tác giữatrường sân khấu điện ảnh và đạo diễn nước ngoài ra, tôi gần như không có côngviệc thực sự nào. Đó là quãng thời gian khủng hoảng nhất của tôi.

Bố mẹ liên tục gọi điện vì lolắng và bảo tôi nên làm kinh doanh cho ổn định cuộc sống, cảm giác tủi than khinhìn bạn bè cùng lớp hạnh phúc trên sân khấu hay truyền hình… Biết bao nhiêu đêmtôi nằm khóc một mình, cảm giác hoang mang và hụt hẫng. Thế nhưng tôi đã vượtqua, vì chính tình yêu nghệ thuật chân thành và niềm tin vào những điều tốt đẹptrong cuộc đời.

May mắn là khi tôi để mở traitim và suy nghĩ của mình

Nghệ sĩ hay bị gán chuyện yêuđương ở bên ngoài cuộc sống sau khi đóng cặp với nhau trên phim, trong các vởkịch và hay bị “soi” về mối quan hệ với các “đại gia”. Lan Phương đã trả lờimình là “có người yêu đang sống ở nước ngoài”, điều đó phải chăng sẽ giúp chịtránh được việc săm soi mình đang yêu người này người khác từ giới truyền thông,công chúng?

- Khi yêu tôi cảm thấy hạnh phúc,tôi muốn chia sẻ cảm giác hạnh phúc ấy với những người bạn của mình. Đơn giản lànhư vậy thôi. Tôi cũng không sợ ai săm soi vào cuộc sống riêng của mình vì cuộcsống của tôi khá đơn giản, sẽ chẳng mấy ai hứng thú biết về chuyện riêng của tôiđâu (cười).

Lan Phương:

Chị có đại gia nào trong nghềnghiệp và cuộc sống của mình để hàm ơn không?

- Tôi chưa từng có một đại gianào trong cuộc sống hay nghề nghiệp. Tất cả những gì tôi đã làm từ trước đến nayđều do chính nỗ lực của bản thân tôi. Tôi chưa phải thiết lập mối quan hệ với aiđể đạt được điều gì cả. Tôi tự hào vì sự tự lực cánh sinh của mình.

Chị còn khá trẻ, sinh năm1983. Năm qua chị là một trong những đại diện tiêu biểu của VN tham gia con tàuthanh niên Đông Nam Á. Hành trình đó có đem lại cho chị điều gì mới mẻ?

- Hành trình đó là một giấc mơtrở thành sự thật, là một thiên đường của tình yêu thương. Là nơi mà mọi sự khácbiệt không còn ý nghĩa. Là nơi mà chúng tôi yêu thương nhau như chính bản thânmình, vô điều kiện. Là nơi chúng tôi cùng học hỏi nhau, cùng vượt qua những bấtđồng để yêu thương nhau nhiều hơn. Là nơi trái tim và suy nghĩa luôn mở để đónnhận điều mới mẻ. Là nơi chúng tôi học được cách tôn trọng và yêu thương tất cảsự khác biệt trên thế giới, từ cả tình người đến tôn giáo, văn hóa…

Chị đã nhận ra điểm mạnh vàđiểm yếu nào của người trẻ VN khi đứng bên cạnh người trẻ các nước trong khuvực? Đó có phải cũng là điểm mạnh và yếu của chị khi “nhìn ra thế giới”?

- Điểm mạnh của người trẻ VN làthông minh, cầu tiến. Họ rất giỏi, ham học hỏi và muốn được thể hiện mình vớithế giới. Nhưng điểm yếu của họ là quá trọng và chú tâm vào hình thức, vào thànhtích bề ngoài. Họ quá khao khát thể hiện mình đến nỗi họ không còn biết chínhxác họ đang làm gì và có đúng hay không. Đôi khi họ bị che lấp bởi những điều đóđến nỗi họ tự đóng cánh cửa trái tin và suy nghĩ của mình trước những điều khácbiệt thú vị và đẹp đẽ của hiện tại.

Tôi cũng đã từng như vậy, nhưngmay mắn là tôi biết cởi mở trái tim và suy nghĩ của mình với mọi vấn đề trongcuộc sống nên tôi đã nhận ra điều gì cần hay không cần, điều gì sẽ làm cho mìnhcó thể trân trọng và tận hưởng mỗi phút giây của cuộc sống. Tôi đã làm được điềuấy trong suốt hành trình. Tôi đã tận hưởng mọi giây phút của 53 ngày kỳ diệu ấyvà không có một điều gì để tiếc nuối cả.

Nếu có ba điều ước tặng chịvào lúc Giao thừa, buổi sáng đầu tiên của năm mới và buổi tối ngày Valentine,chị sẽ ước mong gì?

- Vào đêm giao thừa, tôi ước mọingười đều nhận được thật nhiều tình yêu thương từ những người xung quanh mình.Buổi sáng đầu tiên của năm mới tôi ước mọi người yêu thương và trân trọng nhữnggiá trị thực sự của cuộc sống này nhiều hơn. Và tối Valentine, tôi ước tình yêusẽ tìm được cách để chúng tôi có thể ở gần nhau nhiều hơn.

Cảm ơn Lan Phương về câuchuyện trước thềm năm mới Canh Dần 2010!

Danh Anh (thực hiện)