Còn gần 30 phút nữa mới tan cuộc họp nhưng chị vẫn phải xin phép về
trước. Càng về cuối năm, công việc càng bận rộn khiến chị chẳng còn
thời gian để nghỉ ngơi. Hôm nay là chủ nhật nhưng cả văn phòng vẫn đi
làm để bàn về kế hoạch sản xuất hàng sắp tới. Nếu không có cuộc gọi của
con gái thì chị đã có thể hoàn thành cuộc họp. Vậy là chị lại phải chịu
một cơn mưa trách móc của giám đốc mới xin được về trước.
Chị nhớ là lúc trưa, khi chuẩn bị đi làm, chị đã dặn chồng phải lo
cho con. Dù sao anh cũng không phải đi làm nên chuyện cơm nước phải đảm
bảo. Anh đã gật đầu đồng ý và hứa sẽ không ra ngoài nhậu nhẹt cho tới
lúc vợ về. Vậy mà con bé lại gọi điện đến mếu máo bảo: “Mẹ, con đói lắm rồi!”. Chị vội vàng chạy xe về nhà mà lòng như lửa đốt, gọi cho anh thì máy lại khóa.
Vừa về đến cổng, con bé đã chạy ào ra, thút thít kêu ở nhà một mình
nên sợ. Khi hỏi về chuyện anh đi đâu thì con bé chỉ lắc đầu bảo không
biết.

Ảnh minh họa
Chị điên hết cả người, vừa dắt con vào nhà vừa nghĩ: “Anh có thể đi đâu được chứ? Có đi ra ngoài thì cũng phải cho con bé theo cùng chứ sao lại để nó nhịn đói và ở một mình”. Rồi
chị chột dạ khi nghĩ đến cả một tháng nay, anh có biểu hiện rất lạ.
Nhất là từ lúc anh được đề bạt lên chức trưởng phòng thì sự thay đổi
càng rõ rệt hơn. Trước khi đi làm, anh phải đứng cả tiếng trước gương để
chải chuốt, về nhà cũng muộn hơn trước và ít khi ăn cơm với mẹ con chị.
Nhiều lần nằm ngủ, chị gặng hỏi thì anh chau mày, bảo chị nghĩ lung
tung. Anh giải thích rằng: “Giờ anh đã
là sếp rồi, ăn mặc phải chỉn chu. Về muộn là điều bình thường vì còn
phải tiếp đãi đối tác. Em nên làm quen với việc đó đi là vừa”.
Nghe anh nói thế thì chị cũng chỉ biết ậm ừ cho qua chứ cũng không
hỏi thêm làm gì. Chỉ có điều khiến chị buồn lòng là suốt một thời gian,
anh không màng đến chuyện chăn gối. Là phụ nữ,
chị biết mình không nên chủ động khơi gợi chuyện đó nhưng nhiều lúc
cũng thấy tủi vô cùng. Con gái đã gần bốn tuổi, chị muốn gia đình lại có
thêm thành viên mới nhưng anh thì chẳng đả động gì.
Đồng hồ điểm 8h tối, anh mới mò về nhà. Vừa thấy anh, chị đã giận
dữ hỏi cặn kẽ xem anh đi đâu để con nhịn đói. Vậy mà anh chỉ trả lời một
cách bình thản: “Anh xin lỗi hai mẹ
con! Mấy ông bạn gọi anh đi nhậu nhưng lại không nỡ từ chối nên phải đi
em à! Mà con nó có nhịn đói một lúc thì cũng có sao đâu, đằng nào thì em
cũng đã về kịp còn gì”.
“Anh nói thế mà nghe được à? Đi
ra ngoài và bỏ con nhịn đói mà anh coi là chuyện nhỏ hả? Nếu để con một
mình mà nó bị bắt cóc thì anh tính sao đây? Anh là bố thì phải có trách
nhiệm chứ!”. Chị uất nghẹn đáp trả.
Vậy mà anh vẫn không chịu hối lỗi mà còn sừng sộ lại: “Cô
bảo tôi có trách nhiệm thế cô thì sao? Cô làm mẹ thì sao không mang con
đến chỗ làm để bắt tôi phải trông chứ! Đi làm cả tuần chưa đủ hay sao
mà còn ham luôn cả chủ nhật? Tiền tôi đưa mỗi tháng vẫn thiếu à?”. Sau đó, anh đùng đùng bỏ lên phòng với vẻ mặt tức giận.
Chị không ngờ anh lại phản ứng như thế. Trước đây, có đi hội họp
hay dự tiệc ở đâu, anh cũng động viên chị nên đi mà cứ để con ở nhà anh
trông hộ. Giờ chỉ vì một cuộc họp đột xuất, chị nhờ anh chăm nom con gái
thì anh lại chối bỏ trách nhiệm và quát mắng chị nữa. Anh thay đổi đến
mức chị phải choáng váng.

Ảnh minh họa
Sáng hôm sau, khi chị chuẩn bị đi làm thì không nhớ điện thoại của
mình đã để ở đâu. Tranh thủ lúc anh vào nhà vệ sinh, chị cầm máy chồng
để gọi thử thì phát hiện có một tin nhắn cũng vừa kịp đến. Những dòng
chữ hiện lên trên màn hình của một số lạ mà bắt đầu bằng cách xưng “em” khiến chị quá đỗi tò mò liền mở ra xem. Thế rồi, chị choáng váng và như hóa điên trước dòng tin: “Em vừa đến công ty, anh đã đi làm chưa? Cám ơn anh yêu vì bữa tối hôm qua nhé! Trưa nay, em sẽ mời lại anh có được không?”
Thì ra anh đã nói dối chị một cách trắng trợn. Tối qua, anh đi ăn với một cô nhân tình
rồi để con phải nhịn đói chứ không phải là ra ngoài nhậu nhẹt với đám
bạn. Nếu sự thật là thế thì anh quả là người đàn ông khốn nạn nhất trên
đời.
Khi anh vừa ra khỏi nhà vệ sinh, chị đã giận dữ vứt ngay chiếc điện
thoại vào người anh mà khóc nức nở. Thấy chị như thế, anh hốt hoảng xem
điện thoại rồi van xin: “Anh sai rồi, hãy tha lỗi cho anh! Anh chỉ hồ đồ một lần này thôi”.
Chị vừa uất nghẹn vừa nhìn thẳng vào mắt chồng rồi nói lớn: “Cả đời tôi, chỉ yêu là lấy một người là anh. Tôi chỉ mong gia đình
mình luôn vui vẻ hạnh phúc. Vậy mà tôi đã lầm rồi. Anh đã thay đổi,
không còn là người đàn ông hết lòng yêu thương vợ con như ngày xưa nữa.
Vậy cũng chẳng có lý do gì để tôi phải níu kéo hay hi vọng nữa. Tôi sẽ
ly hôn để anh muốn làm gì thì làm”.
Nói rồi, mặc cho anh thuyết phục đủ điều nhưng chị vẫn kiên quyết
bế con ra khỏi nhà. Đối với chị, tình yêu với anh giờ đã chết từ lúc đọc
tin nhắn của cô gái đó. Phản bội vợ thôi chưa đủ, anh còn vì nhân tình
mà bỏ mặc con, làm sao chị có thể chấp nhận một người chồng như thế?
Thời gian còn lại, chị chỉ muốn hai mẹ con được bình yên sống với nhau.
Ít nhất chị cũng sẽ không bao giờ ích kỷ để con phải bơ vơ một mình chịu
đói trong căn nhà.
Theo Trí Thức Trẻ