“Mẹ đi mà yêu chồng mẹ ấy”
Mấy hôm nay, nhà bà Hồng lặng ngắt vì hai người đàn bà tránh mặt nhau,
trong khi hàng xóm thì ồn lên, hào hứng “buôn dưa”. Các bà già lắc đầu
bảo bọn dâu con bây giờ láo thật, những câu như vậy cũng dám nói với mẹ chồng, cho dù bà Hồng đúng là chẳng cũng tai quái. Còn cánh phụ nữ trẻ thì hả hê, coi Huệ, con dâu bà, là nữ anh hùng khi dám ném vào mặt “kẻ áp bức” những câu như nói hộ lòng họ như vậy.
Sự bất mãn đã ủ men trong lòng Huệ từ mấy năm trước khi bắt đầu về làm
dâu, bởi cái luật bất thành văn trong gia đình: cái gì trái ý bà Hồng,
cái đó nhất định sai. Cả ba người đàn ông, gồm chồng và hai con trai bà
Hồng, đều nhất nhất nghe lời bà, vậy không cớ gì cô con dâu chân ướt
chân ráo từ đâu về lại chẳng tuân lệnh.
Huệ phải tập ăn cay, thậm chí cả nước canh cũng cay xé lưỡi, tập nấu cơm
bằng nồi áp suất và vô số “quy định” tỉ mỉ khác trong nếp sống nhà
chồng. Từ chỗ diện đúng mốt, cô Huệ đổi sang “ăn mặc như mụ điên” để
không phải nghe mẹ chồng lải nhải cho đến khi cô khuất phục. Một ví dụ
điển hình là khi cô diện quần tất mỏng màu đen hoặc cát cháy, mẹ chồng
cứ ca cẩm “đi tất gì mà chân đen như cẳng chó, trông vừa xấu vừa kém
đứng đắn’, rồi “khuyên” con dâu dùng loại quần tất màu trắng ngà như của
bà để đôi chân nó trắng trẻo. Thấy Huệ không nghe, bà cứ nói mãi, lôi
cả đám đàn ông không bao giờ dám trái ý trong nhà ra làm trọng tài,
khiến Huệ nổi khùng vứt hết đám quần tất rồi chuyển sang mặc quần bò cho
yên thân.

Nhưng điều làm Huệ “cay” nhất là bà Hồng luôn muốn kiểm soát tình cảm của con trai với con dâu. Mặc dù được chồng chiều theo mọi ý thích nhưng bà lại rất khó chịu khi con trai tỏ ra chiều vợ. Trong bữa ăn, có món gì ngon, nếu chồng chậm gắp vào bát mình thì bà sẽ dỗi không ăn, nhưng nếu thấy con trai gắp cho vợ thì bà hầm hầm nét mặt mỉa là đồ dại gái. Trong khi chồng bà hằng ngày đấm lưng, bóp vai cho vợ thì bà vẫn bực tức ra mặt khi con trai dắt hộ vợ chiếc xe máy khi đi làm. Nhiều lần bà “dạy dỗ” Huệ rằng đàn bà cũng phải biết tự lập, đừng có việc cỏn con cũng nhờ chồng, rằng đã lập gia đình thì đừng có nhõng nhẽo bắt chồng chiều như thời con gái.
Mỗi buổi tối, sau khi ăn uống dọn dẹp
xong, hầu chuyện bố mẹ một lúc, Huệ muốn cùng chồng về phòng tâm sự, vì
vợ chồng mỗi ngày cũng chỉ được một vài giờ bên nhau. Thế nhưng lần nào
bà Hồng cũng xua con dâu về phòng trước rồi cầm chân con trai cho đến
lúc bà quyết định đi ngủ. Huệ nói:“Mẹ chồng em quen với việc là người
phụ nữ duy nhất trong gia đình, vừa muốn ra lệnh vừa muốn được chiều
chuộng, độc chiếm những người đàn ông trong nhà. Bà không muốn họ để mắt
đến ai khác, kể cả vợ hay người yêu. Thế là tối nào cũng vậy, bà ngồi
như nữ hoàng với chồng và hai con trai xung quanh dù chẳng có việc gì,
và cho con dâu ra rìa”.
Một hôm, đang sẵn bực tức với sếp ở cơ quan, nghe mẹ chồng dạy là đêm
ngủ đừng có “bóc lột” chồng quá kẻo khổ thân “nó”, nên bỏ cái thói ích
kỷ mới hơn 9 giờ tối đã muốn lôi chồng về phòng riêng như thế, Huệ nổi
điên bật lại. Mẹ con qua lại mấy câu nữa thành cãi nhau to. Hồng gào
lên: “Mẹ cũng có chồng, sao cứ đòi cướp chồng con? Mẹ lúc nào cũng đòi
bố phải chiều mẹ, xoắn xuýt bên mẹ, sao lại cấm chồng con yêu thương
con? Mẹ đừng có lấy cớ là vì yêu con trai này nọ, mẹ đi mà yêu chồng mẹ
ấy”.
“Mày không được phép sướng hơn tao”
Cũng căm ghét việc con trai thể hiện tình yêu với con dâu nhưng nguyên
nhân sâu xa của bà Liên lại hoàn toàn khác. Là một phụ nữ từng gặp bất
hạnh trong hôn nhân, bà không chịu nổi khi nhìn con dâu hạnh phúc.

Mặc dù không hề phản đối con trai lấy
Quỳnh nhưng ngay từ hồi cô về ra mắt đến nay, bà Liên chưa bao giờ ngừng
việc chê bai cô với mọi người: một đứa con gái chẳng có gì nổi bật,
nhan sắc bình thường, sức khỏe kém, trình độ vừa phải, nấu nướng cũng
chỉ tàm tạm, gia cảnh chẳng lấy gì làm khá. “Ấy thế mà nó thật tốt số,
lấy được thằng chồng vừa giỏi vừa tốt, đúng là trời không có mắt, ở đời
chẳng có gì là công bằng”, bà nói với giọng cay đắng.
Sở dĩ bà Liên thấy trời không có mắt là do xét các mặt, bà hơn đứt con
dâu: xinh đẹp hơn, sắc sảo hơn, nữ công gia chánh vào hàng xuất sắc, ấy
thế mà đường tình duyên lại khổ một đời. Sống chung với bố chồng Quỳnh
được 6 năm thì ông yêu người khác và kiên quyết ly dị, bà sống trong nỗi
thù hận với đàn ông. Rồi không cam lòng chôn vùi cuộc đời trong cảnh cô
đơn, bà tạm gác nỗi hận ấy để xúc tiến việc tìm hiểu những người đàn
ông khác, hy vọng có thể đi bước nữa. Có ít nhất 3 người đàn ông tiến
đến mức “mấp mé hôn nhân” với bà nhưng rồi đều rút lui cả. Bà đành ở vậy
nuôi Cường, cậu con trai duy nhất.
Chứng kiến cuộc đời mẹ, Cường rất hiểu nỗi khổ của phụ nữ, nên khi lấy
vợ, anh cố gắng đối xử vợ thật tốt, với thật nhiều cảm thông và yêu
thương, nương nhẹ. Nhưng chính điều đó khiến bà Liên thấy đố kỵ, mặc dù
Cường trước sau không hề lơ là việc bày tỏ tình cảm và chăm sóc mẹ. Dù
con trai rất có hiếu nhưng bà nghĩ, bà đã khổ cả đời, lại là mẹ đẻ của
anh nên hưởng phúc là đương nhiên, còn “con bé kia” là người dưng nước
lã, lại chẳng có công lao gì sao đã sung sướng sớm như vậy? Nghĩ đến
những đoạn trường đã trải suốt mấy chục năm, bà thật không cam lòng.
Vì thế, tuy trước mặt con trai, bà Liên tỏ ra phúc hậu, bao dung nhưng
sau lưng anh, bà tìm cách gây khó dễ cho nàng dâu, hành hạ cô, muốn cô
cũng nếm trải ít đắng cay cho công bằng. Bà cũng khéo léo răn đe, ràng
buộc để Quỳnh không “mách” chồng. Vì thế, Cường không hiểu tại sao tuy
được cả gia đình yêu thương, điều kiện kinh tế lẫn công việc đều thuận
lợi mà vợ vẫn ngày một xanh xao, với những thoáng u uất, buồn bã, nhưng
hễ hỏi đến thì cô lại cười xòa làm ra vẻ không có gì. Đôi khi, trước sự
quan tâm của chồng, Quỳnh rơi nước mắt nhưng lập tức lấp liếm.
Một lần, khi bị mẹ chồng ép quá, Quỳnh hỏi thẳng rằng cô không
đắc tội gì với bà, sao bà lại ghét cô như vậy. Mẹ chồng trả lời: “Tao
không ghét mày, nhưng đời mày quá sướng, quá may mắn. Mày không được
phép sướng hơn tao, hiểu chưa?”.
Quỳnh nghĩ mình nên thông cảm với mẹ chồng, nhưng cô cảm thấy nếu cứ thế
này thì không sống nổi. Cô muốn nói thật với chồng, nhưng lại sợ anh
đau khổ. Vả lại, mẹ chồng cô chắc đã tính đến chuyện ấy mà chuẩn bị
phương án đối phó, nên nếu nói ra, mẹ chồng “phản chiêu” thì có khi cô
lại thành kẻ dối trá, vô ơn, sướng còn không biết đường hưởng… “Đến một
ngày nào đó không chịu nổi nữa, có lẽ em sẽ để lại một bức thư cho anh
ấy, kể hết mọi chuyện rồi ra đi, vì em không nỡ bắt anh ấy lựa chọn giữa
vợ và mẹ”, Quỳnh nói.
Những người bạn của Quỳnh cho rằng giải pháp đó cực kỳ trẻ con, sặc mùi
“sến sẩm” kiểu tiểu thuyết ba xu. Họ khuyên cô nói cho chồng biết, để
nếu anh không “điều chỉnh” được mẹ thì cũng biết vợ mình đang gặp chuyện
gì; có một người thấu hiểu thì sẽ dễ chịu đựng sự hành hạ của mẹ chồng
hơn.
Hiện Quỳnh chưa biết mình sẽ làm gì. Còn mẹ chồng cô hả hê vì hành tội được con dâu nên dường như không nhận ra bà đang “ăn bớt” hạnh phúc của con trai mình.