|
Trịnh Công Sơn và mối tình kéo dài 4 năm |
Theo chia sẻ của bà Trịnh Vĩnh Trinh - em gái của Trịnh Công Sơn - thì Dao Ánh là "người gốc Bắc, đẹp, cao, duyên dáng, sang trọng và tính tình rất dịu dàng. Chị không thích ồn ào, không thích đám đông và sống nội tâm, kín đáo, rất hợp với anh Sơn".
|
Dao Ánh và Trịnh Công Sơn khi còn trẻ. |
Trong những bức thư gửi cho Dao Ánh, Trịnh Công Sơn luôn thể hiện nỗi nhớ thương da diết dành cho người yêu bé nhỏ: “Anh nhớ Ánh, nhớ Ánh , nhớ Ánh mà không nói được với ai. Như tiếng kêu của một loài kiến nhỏ. Làm thế nào Ánh nghe thấy... Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh ơi, Ánh trở về buổi trưa mắt buồn, áo trắng... Rất mong thư Ánh mỗi ngày mỗi giờ mỗi tháng mỗi năm...” (trích bức thư Trịnh Công Sơn gửi cho Dao Ánh ngày 16/2/1965).
“Anh bây giờ đang có một điều cần nhất là: Yêu Ánh vô cùng. Anh đang nhớ lắm đây. Tình yêu đó bỗng đổi dạng như một phép lạ...” (thư gửi ngày 16/9/1966).
Cũng giống như những mối tình khác, Trịnh Công Sơn và Dao Ánh cũng có những khoảng thời gian giận hờn, trách móc. Dao Ánh đã từng dùng lời một bài hát tiếng Pháp để gửi cho Trịnh: “Em sẽ đợi giông tố và gió mưa về để khóc. Em mãi yêu anh nhưng anh chẳng màng gì tới nỗi buồn của em. Và em sẽ khóc dưới mưa đây”.
Khi nhận lời trách móc đầy yêu thương của người tình bé nhỏ, nhạc sỹ Trịnh Công Sơn cũng trích dẫn một câu nói tiếng Pháp trong cuốn Khung cửa hẹp của Andre Gide: “Ngày ngày ngọn gió đời vẫn thổi nhưng chưa bao giờ thổi tắt được tình yêu”.
|
Dao Ánh và Trịnh Công Sơn hội ngộ khi cả hai đã đi qua nhiều thăng trầm của cuộc đời. |
Tuy nhiên, trái ngược với suy đoán của Trịnh Công Sơn, Dao Ánh vẫn giữ từng bức thư mà ông gửi, giữ lại cả những bông lau trên đồi B'lao, những bông hồng còn e ấp mà 45 năm trước Trịnh Công Sơn đã ép và gửi tặng bà.
Vào năm 1993, Dao Ánh trở về Việt Nam và tìm gặp lại người cũ. Trịnh Công Sơn cũng đã viết ca khúc Xin trả nợ ngườiđể tặng bà. Sau cuộc tái ngộ này, Dao Ánh đã ly dị chồng.
Trích đoạn trong bức thư Trịnh Công Sơn gửi Dao Ánh vào ngày 13/9/1965
"Anh
nhớ Ánh lạ lùng đó Ánh. Mà Ánh thì chỉ mong anh chóng đi xa, anh nghĩ
thế. Mùa thu hầu như không có trên miền này. Ở đó lá đã bắt đầu vàng
chưa Ánh.
Những
bụi bờ dọc theo những con dốc đất đỏ ở đây anh vừa đi qua ban sáng và
thấy lá của hoa mặt trời xanh um. Anh ngắt gửi về Ánh một ngọn. Hoa thì
vẫn chưa nở. Có lẽ đợi hôm nào có mặt trời thì hoa mới bắt đầu hiện diện
và cũng là mùa mà anh đã gọi là mùa sinh nhật của hướng dương.
Anh
đang nhớ thầm về những buổi chiều thứ năm ở đó. Chỉ mới có vài ngày mà
tưởng chừng như ngàn đời qua đi trên anh. Anh chợt nghĩ rằng cuộc đời
buồn bã như thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn.
Những
ai chưa bao giờ đi, chưa bao giờ sống qua nhiều nơi, sống qua những
ngày mưa ngày nắng trên bao nhiêu vùng đất khác nhau, chưa bao giờ nhìn
sâu vào bên sau của con người thì hẳn mới còn đua đòi vào những hời hợt
nhạt nhẽo của đời sống được.
Buổi trưa trời âm u và hơi lạnh.
Anh vẫn không thể nào không thấy sự lạc lõng của mình nơi đây.
Ở
trường Đồng Khánh giờ này chắc Ánh đang mài miệt với những bài vở mới.
Sân trường đã có những cây hoa vàng, tím mọc nhoi lên trên từng bãi cỏ
xanh. Đúng không. E cũng phải mất đến hằng mấy tháng anh mới tạm ổn mình
được vào với thành phố này lại.
Bây
giờ anh không còn làm người gác hải đăng, Ánh cũng thôi làm người mang
lửa. Chúng mình làm sao níu cho được tay nhau trong suốt mùa Đông này?
Cơn mưa như thác đổ ngoài trời. Đồi trà bây giờ mù mịt không còn thấy gì.
Anh đang có Ánh – tuổi – nhỏ trước mặt trong chiếc hộp nhỏ anh mang theo đó.
Mưa rất buồn. Như một điệp khúc dai dẳng trong mấy tháng mùa Đông này.
Ánh ơi.
Nếu còn sự yêu thương và nhớ nhung nào trong Ánh thì hãy gửi làm quà cho anh để anh coi thường những tháng ngày ẩm mục nơi đây
Nhớ vô ngần". |