29 tuổi, nàng vẫn bị bạn bè gọi là
“gái già cổ hủ”. Ờ, thì là vì nàng đã là gái già mà còn quá cổ hủ, quá
ngoan hiền, chẳng chịu đi giao lưu gặp gỡ đối tượng, thấy giai cũng chả
chịu lả lơi bông đùa gì cả, nghiêm túc, chỉn chu như thể gái đã có chồng
và lão chồng ghen vô đối vậy.
Cuộc sống của nàng tẻ ngắt, ngoài đi
làm thì là về nhà vùi đầu trong phim ảnh, sách truyện. Thi thoảng ra
ngoài trà chanh chém gió với mấy đứa bạn, nhưng giờ chúng nó chồng con
hết cả rồi, thành ra cái tiết mục ấy ngày càng thưa thớt. Thực sự không
phải nàng kém cỏi chẳng ai nhòm ngó tới. Nàng cũng đã từng yêu ấy chứ,
có điều tình yêu mà nàng dồn hết tâm sức để vun đắp ấy lại trả cho nàng
toàn phản bội và lừa dối.
Niềm tin vào tình yêu, vào đàn ông
trong nàng bị vụn vỡ. Lại nghe, nhìn, chứng kiến khơ khớ cảnh hôn nhân
tan vỡ quanh mình, nàng mắc luôn chứng sợ hôn nhân. Chính vì thế mà mặc
kệ cái tuổi nó đuổi xuân đi, nàng vẫn chẳng mấy mặn mà với việc xem mắt,
làm quen đối tượng.
Mà nói thật, càng ngày nàng càng có
tư tưởng muốn “xin” một đứa con về tự đẻ tự nuôi, chả cần chồng chiếc gì
hết. Nhẹ nhõm, nhàn thân, sung sướng làm sao cái viễn cảnh ấy!

Ảnh minh họa
Nàng có tham gia một hội nhóm nhiếp
ảnh. Đây là sở thích từ hồi còn đi học của nàng rồi. Bình thường nàng
chỉ giao lưu trên mạng, chứ không tham gia offline cùng hội bao giờ.
Nhưng lần này nàng đã đăng kí tham gia. Nơi tổ chức offline là một địa
điểm du lịch biển rất thơ mộng, kéo dài 2 ngày 1 đêm.
Nàng tham gia lần này với 1 “mưu đồ
xấu xa” chất chứa trong đầu. Chả là nàng đã chấm được một đối tượng, là
thành viên kì cựu của hội, ngoại hình đẹp, trí tuệ thông minh, tính tình
hay ho rồi, vô cùng thích hợp cho nàng… “xin giống”! Chàng ấy lại ở
cách nàng cả vài trăm cây số, thế nên sau màn “xin giống” được ngụy
trang dưới dạng tình một đêm, cuộc sống của 2 người sẽ trở lại là 2 đường thẳng song song, chẳng chút ảnh hưởng tới nhau!
Trong buổi tụ họp ở nhà hàng của
khách sạn, nàng ăn vận thật xinh đẹp, mỉm cười quyến rũ chuyện trò với
các thành viên trong nhóm. Có vài chàng cứ liếc nàng mãi, nhưng nàng để ý
thấy đối tượng của nàng lại không nằm trong số đó. Nàng đành đánh bạo
đến bắt chuyện với chàng. Thấy chàng cứ tủm tỉm cười, thái độ với mình
rất hòa nhã, dễ mến, nàng mừng thầm, xem chừng khả quan đây. Vì nghĩ đến
việc trọng đại, nên những ai tới mời rượu chàng, nàng đều tìm cách đuổi
đi hoặc uống hộ chàng luôn.
Chẳng mấy chốc nàng đã ngà ngà say,
nhưng đầu óc nàng thì vẫn tỉnh táo vô cùng. Nàng liều mình nắm lấy tay
chàng. Có trời mới biết, trong lòng nàng hồi hộp bỏ xừ, lòng bàn tay còn
rịn ra mồ hôi ấy chứ. Có hơi men tiếp thêm động lực, nàng kéo chàng ra
một góc khuất, ấn chàng vào tường, và chủ động hôn chàng. Chàng mới đầu
khá lúng túng, nhưng sau liền nồng nhiệt đáp trả. Nàng nhắm mắt kéo
chàng lên tầng 3 khách sạn vào phòng mình. Chàng ngoan ngoãn vô cùng, kệ
mặc nàng kéo mình đi. Nàng cười thầm, cũng dễ dãi phết, không khó nhằn
như vẻ nghiêm túc bên ngoài.
Chàng với nàng đã có với nhau một đêm
cuồng nhiệt. Nàng mừng thầm vì chàng không nghĩ đến biện pháp an toàn
nào cả, nàng tính rồi, hôm nay là thời kì nguy hiểm của nàng, nếu ông
trời thương tình “một phát ăn ngay” thì cảm ơn trời phật quá.
Sáng hôm sau, nàng tỉnh dậy trước.
Nhìn chàng đang ngủ say bên cạnh một cái, nàng rón rén dậy thu dọn đồ
đạc, ra sân bay mua vé bay về ngay lập tức, bỏ dở buổi offline để chạy
lấy người. Sau khi về, nàng cũng rời khỏi nhóm nhiếp ảnh, cắt đứt mọi
liên lạc với chàng.

Ảnh minh họa
Một tháng sau, nàng vui mừng khôn
xiết khi kết quả siêu âm ở bệnh viện cho thấy nàng đã mang trong mình 1
sinh linh bé bỏng. Nàng về khóc nức nở kể với mẹ chuyện mình bị gã người
yêu sở khanh “chạy làng”. Mẹ nàng vỗ vai con gái an ủi: “Thôi, làm mẹ đơn thân cũng có cái hay mà!”. Nàng mắt suýt rớt ra khỏi tròng, nhảy vào ôm mẹ một cái thật chặt, tha thiết thắm nồng vô vàn.
5 tháng sau, khi bụng nàng đã nhô ra
khá lớn, một buổi sáng cuối tuần nàng đang nằm ườn sưởi nắng ở ban công
tầng 2 thì nghe tiếng mẹ í ới gọi dưới nhà, nói có bạn tới tìm. Nàng
nghĩ bụng, chắc lại mấy bà mẹ bỉm sữa tới thăm hỏi, động viên đây mà.
Nhưng khi nhìn thấy nụ cười của vị khách kia, nàng đã đứng hình mất dăm
phút liền. Để rồi khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, nàng trốn ngay
vào ngay căn phòng gần nhất, đóng cửa thật chặt, nhất định không mở ra.
Bên ngoài nàng nghe thấy tiếng mẹ hỏi khách: “Cậu là gã người yêu sở khanh chạy làng của con gái tôi phải không?”. Một phút im lặng, rồi giọng chàng cất lên: “Là cô ấy không cho cháu nhận con đấy bác ạ! Xin bác giúp cháu, cháu không thể bỏ cô ấy và con được!”. Mấy phút im lặng nữa, rồi mẹ nàng gõ cửa nói vọng vào: “Mở cửa ra con! Có chồng vẫn hơn con ạ! Con có đầy đủ bố mẹ là tuyệt vời nhất!”.
1 tháng sau, nàng mặc váy cô dâu, một
tay đỡ lưng, một tay bê bụng cùng chàng bước vào lễ đường. Sau này
chàng bảo, thực ra chàng có ấn tượng tốt với nàng từ khi chưa gặp mặt
rồi, thấy nàng là cô gái thông minh tinh tế lại rất thú vị. Vì thế khi
nàng chủ động mời gọi, chàng mới không chối từ.
Chẳng ngờ 3 tháng sau cái đêm đó,
chàng được tin nàng có thai 3 tháng, thì chả là sau hôm ấy chàng có chút
lưu luyến không quên nên vẫn cố ý dò la tin tức về nàng. Nhưng chả thấy
nàng thông tin gì cho mình, đâm ra chàng hơi ngần ngại. Rồi lại biết
tin, nàng đang chuẩn bị làm mẹ đơn thân, chàng mới tá hỏa. Nhờ người tìm
hiểu thêm về lối sống, các mối quan hệ của nàng thời gian ấy thì càng
tin, khả năng rất cao đứa bé ấy là con của mình.
Chàng quyết tâm tới tận nơi để gặp
nàng, chứng kiến phản ứng chột dạ chạy trốn của nàng thì chắc mẩm 100%
đó là con mình rồi, nhưng đau khổ thay chàng lại chỉ là đối tượng cho
nàng “xin giống” mà thôi. Nàng là một cô gái tốt, 2 người dù chưa có tình yêu
sâu sắc nhưng cũng là có cảm tình, quan trọng nhất là đã có con chung,
không cưới thì còn chờ gì nữa. Tình yêu rồi sẽ được vun đắp lên mà, lo
gì! Chàng nghĩ thế và vật nài nàng cưới cho bằng được.
Nàng cười thầm trong bụng, chẳng ngờ
đi “kiếm con” thôi mà còn được tặng kèm thêm một ông chồng có trách
nhiệm. Hời quá đi mất! Nhiều khi may hơn khôn là thế chăng?
Theo Trí thức trẻ