Ngay trước phiên tòa sơ thẩm củavụ án này, đã có những dự đoán rằng, phiên tòa sẽ nóng. Nóng bởi những tranhluận gay gắt về lỗi của nạn nhân – có hay không. Nóng bởi những suy đoán vềnguyên nhân của những nhát dao tàn bạo. Nóng bởi những bức xúc của gia đình nạnnhân khi người thân của họ phải chết một cách đau đớn…
![]() |
Mò tìm tang vật vụ án tại con mương ở ngõ 279 Đội Cấn. |
Nhưng rồi, thực tế, phiên tòacòn nóng hơn cả những dự đoán khi mà ngay từ khi bước khỏi xe bít bùng, KimAnh đã bị vây bủa bởi những lời lẽ chửi rủa, miệt thị của nhiều người cómặt. Cho dù, lúc ấy trông cô thật đáng thương. Nhỏ bé, cúi đầu, hai bàn tayvới những ngón tay xanh xao, mảnh dẻ bị còng phía trước và nước mắt khôngngừng tuôn rơi.
Trong suốt cả phiên xử, những lờilẽ chửi rủa, đôi khi tục tĩu ở đâu đó dưới khán phòng vẫn còn tiếp tục dù lựclượng bảo vệ phiên tòa đã nỗ lực ngăn chặn. Nhưng sự phẫn nộ của đám đông khôngchỉ nhằm vào cô mà cả cha mẹ cô cũng phải hứng chịu.
Sau khi kết thúc ngày xử đầutiên, cả cha và mẹ của bị cáo Vũ Thị Kim Anh đã phải gần như chạy trốn khỏi đámđông, khỏi sự phẫn nộ trong hàng rào bảo vệ của nhiều cảnh sát. Và, buổi chiềungày hôm sau, vào thời khắc nhiều hồi hộp nhất là lúc tuyên án, mẹ của Kim Anhkhông có mặt. Dù bà đã phải lặn lội từ Cao Bằng xuống đây. Dù vào ngày xét xửđầu tiên, khi Kim Anh còn chưa được dẫn giải đến Tòa thì nhiều nhà báo đã nhìnthấy bà ở Tòa án, co ro trong chiếc áo lạnh và… khóc.
![]() |
Vũ Thị Kim Anh trước khi bị giải vào Trại tạm giam Hà Nội. |
Những lời xin lỗi của Kim Anhgửi tới gia đình bị hại đã không được chấp nhận. Bà Loan, vợ của người bịhại đã phẫn nộ nói rằng, bà cũng là một người mẹ và nếu như Kim Anh là mộtcô gái ngoan chỉ vì sa ngã thì tôi sẵn sàng xin giảm án cho cô ta. Nhưng KimAnh là người mà yêu cả bố lẫn con, ngủ với người ta rồi lại giết người ta…”
Đúng là Kim Anh không phạm tội vìsa ngã. Tôi đã đi nhiều trại giam, đã gặp nhiều nữ tù nhân và đã nhiều lần rơinước mắt khi đọc những trang hồ sơ về họ. Cuộc sống trước khi vào tù của nhữngngười phụ nữ ấy, đa phần thiếu thốn hoặc bất hạnh. Thanh là một ví dụ.
Cũng tại phòng xử lớn của tòa ánnhân dân TP Hà Nội, cũng ở chỗ vành móng ngựa, nơi Kim Anh đứng, Thanh đã runrẩy ở đây. Nhưng nếu như ở đằng sau Kim Anh có cả cha lẫn mẹ, cả một gia đìnhthừa yêu thương và nhiều xót xa lo lắng cho cô thì Thanh lại hoàn toàn cô đơn.Cô không còn cả cha lẫn mẹ. Thanh mồ côi từ khi còn tấm bé. Cuộc sống của mộtđứa trẻ mồ côi, không cần nói, cũng hiểu sẽ vô vàn đắng cay, tủi nhục.
![]() |
Những giọt nước mắt hối hận muộn màng. |
Lớn lên, cô bỏ làng, tự tìmđường ra Hà Nội, làm thuê. Rồi cô yêu một người nghiện. Còn tủi nhục hơnthời thơ ấu, tuổi xuân của Thanh là những chuỗi ngày đau đớn bởi những trậnđòn khiếp đảm của người tình. Không chỉ đánh đập Thanh, anh ta còn lấy tiềncủa anh trai Thanh. Đến chiếc xe máy, tài sản duy nhất có giá trị, phươngtiện kiếm cơm hàng ngày của anh trai Thanh thì người tình của cô cũng mượnrồi đi mất hút. Hỏi gặng mãi mới bảo, do vi phạm giao thông nên bị công angiữ nhưng khi Thanh giục đi làm thủ tục để lấy lại xe thì người tình của côlại không chịu.
Quá sợ người tình, cô không dámlàm căng. Đêm ấy, sau khi cho anh ta âu yếm no nê, cô mới dám giục bảo sáng maiđi lấy xe về. Nhưng mà, vẫn bị người tình cho ăn một trận đòn nhừ tử, dù lúc ấycô đang mang giọt máu của anh ta. Quá uất ức, đêm đó, sau khi đợi người tình ngủsay, cô đã cầm dao giết anh ta để rồi hôm sau đến Công an tự thú.
Phiên toà xử Thanh vắng vẻ đếntội nghiệp. Dưới phòng xử không có một người thân nào của Thanh. Mới sinh conđược hai tháng, trước vành móng ngựa, trông Thanh xanh xao, gầy gò trong bộ quầnáo rộng thùng thình. Khi phạm tội, cô đang mang thai và đã sinh đôi hai bé gáitrong trại giam.
Được toà cho nói lời sau cùngtrước khi nghị án, Thanh không dám xin gì cho mình mà chỉ xin cho một trong haiđứa con cô được vào trại mồ côi vì cô sợ ở trong tù cô không nuôi nổi hai đứacon song sinh mới đang còn ẵm ngửa. Cô khóc, nhiều người dự phiên toàn cũngkhóc. Không ai dung thứ cho tội ác. Nhưng thương cho một người đàn bà mà cuộcđời là một chuỗi những buồn đau.
Ở một phương diện nào đó, sự sangã của Thanh là có thể lý giải được. Một đứa bé lớn lên như cây hoang cỏ dại,thiếu cả bàn tay nuôi dưỡng lẫn giáo dục từ tấm bé, lớn lên sa ngã, lầm lỗi cũnglà điều dễ hiểu…
Nhưng Kim Anh thì không. Kim Anhcó một gia đình hoàn hảo, một cuộc sống đủ đầy trước khi phạm tội. Cha cô là kỹsư xây dựng, mẹ là giáo viên, gia đình cô là một gia đình trí thức thuần túy ởCao Bằng. Nhà cũng chỉ có hai chị em, cô là con út, được cho ăn học đủ đầy từnhỏ.
Cứ theo những gì mẹ cô kể với báochí thì Kim Anh ngây thơ, “ngố” lắm. Con bé cả ngày chỉ biết học. Lớp 4 rồi màcháu không phân biệt được đâu là con gà trống, đâu là con gà mái; đâu là câymía, đâu là cây tre. Kim Anh được cha mẹ chăm sóc kỹ lưỡng đến độ khi mẹ cô phảixuống Hà Nội học thêm nghiệp vụ một thời gian, dù lúc đó Kim Anh đã học lớp 10nhưng bà vẫn mang theo con xuống Hà Nội cùng bà. Rồi khi bà học xong, cũng khôngdám để con ở dưới Hà Nội bà lại mang theo con mình trở về Cao Bằng học tiếp.
![]() |
Kim Anh thực nghiệm chi tiết vụ giết người. (Ảnh: An ninh Thủ đô) |
Sau khi Kim Anh đỗ đại học,cô được cha mẹ tạo dựng cho một cuộc sống đầy đủ ở Hà Nội. Cô có một căn nhàở Vĩnh Hồ để ở, có xe máy để đi học, được cha mẹ chu cấp nuôi dưỡng hoàntoàn. Kim Anh cũng có một cuộc hôn nhân để hi vọng về một đám cưới được sắpđặt ngay sau khi cô tốt nghiệp.
Theo những gì mà báo chí đã tiếtlộ thì chàng trai đó nhà ở Hà Nội, đã có công ăn việc làm đàng hoàng, gia đìnhchàng trai đó rất quý cô, coi cô như con và bản thân chàng trai đó cũng rất yêucô. Thì yêu đến độ, một ngày sau khi cô bị bắt vì tội giết người, anh ta còn lêntận trụ sở của Phòng Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an Hà Nộinằng nặc đòi thả cô về để cho cô còn… đi thi(!).
Một người phụ nữ được chăm sócchu toàn đến thế, cuộc sống viên mãn đến thế mà phạm tội tày thời thì tất nhiên,không thể và không bao giờ có thể là do sự xô đẩy của hoàn cảnh. Dưới góc độnghiên cứu tâm lý tội phạm, chắc hẳn các nhà nghiên cứu cũng có thể nhìn thấyrất rõ đó là lối sống buông thả. Nhìn lại quá trình phạm tội của Kim Anh, sẽthấy rất rõ điều đó. Ngay trong buổi tối trước khi phạm tội. cô đã cùng lúc nhậnlời đi với 3 người đàn ông.
Người đầu tiên mà Kim Anh liênlạc là anh Vũ Tiến Chính (42 tuổi, trú tại phố Kim Ngưu, Hà Nội), một người tìnhcũ. Đó là vào lúc khoảng 13h, Kim Anh mua 1 sim điện thoại và nháy vào số điệnthoại di động của anh Chính. Sau cú nháy máy này anh Chính đã gọi lại và khôngmấy khó khăn để nhận ra Kim Anh vì hai người trước đó đã có quan hệ tình cảm.Người thứ hai mà Kim Anh liên lạc vào khoảng 20h tối cùng ngày là một giáo viênở Khoa Hoá, Trường Đại học Sư phạm Hà Nội, nơi cô đang theo học, hơn cô 8 tuổiđể bàn về chương trình giao lưu văn nghệ cho Khoa sắp diễn ra.
Khi gặp người giáo viên này cô takhông mang theo điện thoại di động nên không biết rằng, vào thời gian đó anhChính có nhắn tin cho mình. 22h đêm, trở về nhà, cô mới biết và nhắn tin trả lờianh Chính và sau đó anh Chính tiếp tục nhắn tin rủ cô đi chơi. Người đàn ông thứba mà cô liên lạc là vào lúc 22h, khi cô đang nhắn tin với anh Chính thì ngườinày gọi điện rủ cô đi chơi. Người này là đương kim người người yêu của cô. Cô đãnhận lời và hẹn sẽ đi cùng. Nhưng sau cùng thì đêm ấy, cô vẫn không thể đi vớiđương kim người yêu được mà lại nhận lời đi cùng với cố nhân.
Theo những gì mà các tài liệuđiều tra đã ghi nhận thì cô ra khỏi nhà, lên ôtô của anh Chính khi đã quá nửađêm. Một người phục nữ có học, được giáo dục chu toàn như cô mà bỏ nhà ra đi vàolúc nửa đêm, lên ôtô đi chơi cùng một người đàn ông đáng tuổi cha mình, trongkhi đã có hẹn với người yêu, tất nhiên không bao giờ là sự lựa chọn của mộtngười phụ nữ đức hạnh.
Trong những mối quan hệ trai gáibừa bãi, buông thả đó, cô hoàn toàn không bị ép uổng hay xô đẩy. Tự cô lựa chọnlối sống đó. Tự cô chà đạp lên những chuẩn mực bất biến của đạo đức để sống, mộtcách bản năng như cô thích. Bỏ qua đức hạnh – đã đành – còn bỏ qua cả sự liêm sỉcần thiết ở mức tối thiểu.
Không giống như nhiều tội phạmkhác thường suy sụp ngay khi các bằng chứng phạm tội bị phơi bày, ngay từ đêmđầu tiên khi tội ác bị phát hiện, Kim Anh bị áp giải về trụ sở Cơ quan điều tra,các điều tra viên hầu như không tìm thấy ở cô bất kỳ sự hoảng hốt nào. Trongbuổi thực nghiệm điều tra được tiến hành hai hôm sau, cô cũng bình tĩnh đến lạnhlùng khi diễn lại các hành vi phạm tội. Có vẻ như ẩn giấu đằng sau gương mặt thơngây với đôi mắt sáng lấp loá sau cặp kính cận là một người đàn bà máu lạnh.
Theo qui luật tâm lý thôngthường, sau khi thực hiện xong tội ác, kẻ sát nhân thường có thái độ bất bìnhthường mà thể hiện rõ nhất là buồn bã, âu lo, mất ăn mất ngủ, thậm chí có ngườisợ hãi đến mức tự tử hoặc bỏ trốn. Nhưng Kim Anh thì không.
Ngay sau khi sát hại anh Chínhmột cách dã man, thấy anh Chính lái xe về phía ngã tư Liễu Giai thì cô ta chạyngược chiều về hướng ngã ba Đội Cấn – Giang Văn Minh. Chạy được khoảng hơn 100mthì cô ta dừng lại vứt dao, đứng gọi điện thoại cho hãng taxi 53. Và hãng này đãđiều tới cho cô chiếc taxi BKS 30T – 0066.
Theo yêu cầu của cô, người lái xechở cô đi theo hướng Đội Cấn - Liễu Giai. Tuy nhiên, đi được một đoạn, đến ngãba Kim Mã - Nguyễn Văn Ngọc, sợ bị phát hiện nên cô đã xuống xe. Vài phút sau,cô lại vẫy một chiếc taxi khác chạy về đường Khuất Duy Tiến để gặp đương kimngười yêu là anh H. Anh H không hề biết rằng Kim Anh vừa mới giết người và haingười tiếp tục đi taxi đến nhà nghỉ Yến Yến ở ngõ 218 đường Trần Duy Hưng thuêphòng, ở với nhau từ bấy đến tận 12h trưa hôm sau mới về (!).
Để phi tang, cô đã vứt cả sim lẫnmáy điện thoại mà cô đã dùng để liên lạc với anh Chính. Sim thì vứt ở phố VũTrọng Phụng còn điện thoại thì vứt ở phố Nguyễn Trãi.
Sau đó, cô vẫn đi học bìnhthường, vẫn đi chơi với bạn bè và người yêu. Cuộc sống của cô bình thường nhưkhông thể bình thường hơn được nữa. Cô không hoảng hốt cũng không tìm đường trốnchạy, mặc dù, tất cả báo chí đã đưa tin ầm ĩ về vụ giết người man rợ này, về nỗlực của cơ quan Công an trong việc truy tìm thủ phạm.
Việc một cô gái trẻ chưa từng vàotù ra tội nào mà duy trì được thái độ bình thường sau khi dã man như cô quả làhiếm thấy. Điều ấy không chỉ chứng minh khả năng che giấu tội ác của cô mà còncho thấy sự xuống cấp của đạo đức khi cô vô cảm trước tội ác của chính bản thânmình.
Tại phiên toà, cô có vẻ suy sụphơn nhiều so với lúc mới bị bắt. Cô khóc nhiều hơn và đã biết nói lời xin lỗi,giữa sự vây bủa của những thoá mạ từ phía một số người dự phiên toà. Cha cô cũngmuốn gia đình nạn nhân và pháp luật rộng lượng với con gái mình để cho đứa conmà ông vô cùng yêu quý một cơ hội làm lại cuộc đời.
Thì “đánh kể chạy đi chứ ai đánhngười chạy lại”, con đườnghoàn lương vẫn luôn luôn rộng mở. Nhưng, tất nhiên làchỉ với những con người không vô cảm mà biết day dứt, biết ân hận, biết ám ảnhvề tội lỗi của chính mình…
Theo