Hôm nọ ông xã đi công tác về, có mua tặng cho anh rể chai nước hoa. Chị gái tôi ngắm nghía thích lắm nhưng rồi chép miệng: “Nước hoa nam thế này thì chị đâu có xài được". Tôi bảo: “Thì để anh Kiên xài chứ sao!” Chị trợn mắt: “Đàn ông cần gì xịt nước hoa, đĩ đời cho gái nó theo à?”. Đến lượt tôi há mồm… Nếu như đàn ông
theo kiểu của chị, không cần nước hoa, không cần quần áo đẹp, đi làm về
cung cúc bao nhiêu tiền nộp hết cho vợ, ra đường không được liếc dọc
liếc ngang… Thế thì có khác gì con trâu, chỉ biết đi cày và đi thẳng?
Tôi
tự hỏi, phải chăng có quá nhiều phụ nữ của ta lép vế đến mức phải dùng
những tiểu xảo này để giữ chồng? Phải chăng các anh chồng đang được lừa
phỉnh vờ vịt bằng hình ảnh đại trượng phu trụ cột nhưng sự thật lại chịu
thiệt thòi hết sức mà không biết ? (hay biết mà không làm gì được?) Thế
nhưng các chị có hiểu mình đang sai lầm thế nào.
“Phải vét sạch lương chồng”
Đó
là những gì các cô dâu trẻ được khuyên từ kinh nghiệm của các bà, các
mẹ, các chị đi trước. Nào là: phải nắm được thẻ lương của chồng, phải
vét sạch túi chồng, không cho quỹ đen quỹ đỏ, không cho thừa một đồng dư
thì nó mới không có tiền bao gái, gái mới không theo; mình giữ tiền thì
nó mới SỢ mình, không dám tòm tem bên ngoài, gia đình mới vì thế mà yên
ấm...
Nhưng các chị à,...

Chị trợn mắt: “Đàn ông cần gì xịt nước hoa, đĩ đời cho gái nó theo à?” - Ảnh minh họa
Tiền
lương là công sức lao động của anh ấy, dù ít dù nhiều thì cũng không
phải tự nhiên mà có được. Hằng ngày vẫn là anh đội nắng đội mưa đi làm.
Áp lực phải lo cho cả gia đình của một người chồng, áp lực phấn đấu
khẳng định bản thân của một thằng đàn ông, vốn chẳng nhẹ nhàng gì. Lại
thêm những câu chuyện dở khóc dở cười trên cơ quan với sếp, với đồng
nghiệp cạnh tranh… đôi khi chị chẳng biết được. Lương càng nhiều, đồng
nghĩa anh càng phải làm việc vất vả.
Từ xưa
đến nay, làm chồng là có trách nhiệm gánh vác gia đình, nhưng không luật
pháp hay nền văn hóa đạo đức nào quy định chồng làm được bao nhiêu phải
đưa hết cho vợ như tô thuế phải cống nạp cho địa chủ. Rồi đợi vợ thương
tình thì phát lại cho vài đồng đổ xăng, dằn túi. Hình ảnh một người đàn
ông cặm cụi đi làm đi làm mãi mà trong túi lúc nào cũng rỗng tuếch, có
tội hay không? Một người đàn ông mà phải ngửa tay xin tiền vợ những lúc
tụ họp với anh em, hay mua lấy cái áo mưa… có đẹp hay không? Mà xấu
chàng thì hổ ai đây?
Anh có thể làm ra tiền từ
bàn tay, thì cũng có thể nắm chặt tay lại không đưa cho chị. Nếu một
ngày tự dưng trong lòng không còn thấy thương nhau nữa, không còn muốn
lo cho nhau nữa, anh vẫn chi trả mọi hóa đơn trong nhà, thực hiện đúng
nghĩa vụ và trách nhiệm luật pháp gắn cho một người chồng, chị không thể
kiện anh lên tòa. Anh không để chị thiếu, chị cũng chẳng thể tố anh bạc
bẽo với người ngoài. Chỉ là anh không còn muốn đưa hết mọi thứ cho chị
nữa, chị có thể làm gì đây?
Phải chăng, chị đang nắm được túi chồng là vì anh để chị nắm mà thôi, là vì anh ấy còn yêu chị yêu gia đình này mà thôi. Vậy thì có lẽ, cái chị cần nghĩ cách cột chặt không rời là trái tim chứ không phải ví tiền anh ấy đâu.
“Chồng đẹp là chồng người ta/ Xấu xấu bẩn bẩn mới là chồng em”
Một
trong những “tuyệt chiêu giữ chồng” mà các bà, các mẹ truyền lại là
phải tích cực “nịnh” chồng, mà phải là “nịnh ngược”: cái gì chồng mặc
xấu thì bảo đẹp, cái gì chồng mặc đẹp thì phải chê tích cực để lần sau
không đụng vào nữa… Cũng là để xấu bớt đi (cộng thêm với vét sạch lương
cho túi rỗng tuếch) thì gái mới không theo, mà theo gái thì cũng không
con nào thèm. Như vậy là hạnh phúc mãi về sau.
Bỏ
bê chồng, để chồng lôi thôi, chị nghĩ thế là giữ được anh, nhưng có
biết mình đang tạo cơ hội rất dễ dàng cho kẻ thứ ba? Chỉ cần một ánh mắt
dịu dàng: “Em thương anh, nhìn anh không có bàn tay của phụ nữ chăm sóc, để em chăm sóc anh…”,
chưa kể đến những thủ thỉ ngọt ngào, những món quà giúp anh thay đổi,
giúp anh thấy mình hấp dẫn hơn khi bên vợ, thấy mình được chiều chuộng…
Chị nghĩ anh có động lòng?
Nói vui một chút thì
không dám để chồng đẹp là vì sợ mất chồng. Thế nhưng, bị một người đẹp
phản bội vẫn dễ chịu hơn cảm giác đến cái thằng vừa xấu vừa bẩn đấy còn
cắm được sừng lên đầu mình đúng không nào?
Vả
lại, người đàn ông chị chọn chung sống cả đời mà chị lại không có lòng
tin là anh ấy biết quản lí tiền bạc và bản lĩnh trước cám dỗ ư? Không
tin nhau, chẳng lẽ cả đời cứ phải theo dõi, kiểm tra rồi quản lí nhau?
Vừa làm mình tốn sức, mà còn khiến người buồn thêm. Mệt như vậy thì anh
và chị sẽ cùng nhau đi được bao xa trên đường đời đây, chị nghĩ mà xem.
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ