“Bố dành cho haimẹ con một bất ngờ đây: hôm nay cuối tuần chúng ta sẽ đi ăn nhà hàng”,anh Đăng Tuấn (trưởng phòng một công ty dệt may tại Q.Gò Vấp, TP.HCM)hào hứng rủ rê khi vừa về đến nhà, nhưng hứng thú của anh bị dội mộtgáo nước lạnh: “Nhà hàng nhà hiếc gì, bây giờ đâm đầu ra đường đểbị kẹt xe, hứng khói à? Nhà hàng vừa tốn kém, vừa mất vệ sinh. Ăncơm nhà cho khỏe”. Anh tiu nghỉu dắt xe vô nhà, miệng lầm bầm: “Đồcổ ơi đồ cổ, ngán ngẩm lắm rồi”…
Cũnhư…vợ!
AnhĐăng Tuấn không chỉ muốn làm vui lòng vợ, mà thật lòng anh muốn thayđổi không khí cuối tuần, muốn ăn vài món lạ vì cũng hơi “nhàm” cácmón vợ nấu, dù vợ anh nấu ăn không tệ. Thế nhưng, hứng thú của anhlại bị vợ đưa “hệ quy chiếu” kinh tế ra gạt ngay, đành chịu!
Chị Hoa, vợ anh, đượccái chỉn chu, cẩn thận, hết lòng với gia đình, nhưng chính điều đóđã khiến người chồng trẻ như Tuấn dễ thấy vợ mình… già trước tuổi.Anh lại là người thích những điều mới lạ.
Mới đây, anh nổi hứngtặng vợ một chiếc váy ngủ rất gợi cảm nhân kỷ niệm ba năm ngày cưới.Chị không những không xúc động mà còn mắng: “Anh khùng quá! Anhnghĩ vợ anh là loại người gì mà mặc mấy thứ đồ này? Thứ này chỉ hợpvới cave!”. Anh nghe mà tức sôi ruột. Chẳng lẽ anh phải nóithẳng ra là: “Vợ ơi, ba năm nay vợ mặc chỉ có ba bộ đồ ở nhà, mặcđi mặc lại, nhìn ngán lắm rồi”.
![]() |
Ảnh minh họa |
Nhiềulần, nhiều chuyện tương tự, anh đang thầm lo sợ vì thấy một “nguy cơ”đang lớn dần trong mình: nguy cơ chán vợ.
ChịTrang Nhã (ngụ P.4, Q.3, TP.HCM), vợ anh Huỳnh Tấn luôn khiến giờ ăncơm của cả nhà trở nên căng thẳng. Ngồi vào bàn là chị hỏi: “Mọingười đã uống nước cả chưa, ai chưa uống thì đi uống đi, 15 phút sauhẵng ăn”. Số là chị đọc trên báo, thấy người ta khuyên “uốngnước trước bữa ăn 15 phút sẽ rất tốt cho tiêu hóa”, vậy là áp dụngnghiêm ngặt cho cả nhà.
Chưa hết, trong bữaăn, chị luôn miệng hướng dẫn món này phải chấm với nước tương, mónkia chấm nước mắm. Không được vấy đũa vào tô canh, không được chancanh vô cơm vì như thế sẽ mất ngon. Không được để vương lại bất kỳhạt cơm nào khi ăn xong. Không được gõ đũa vào bát cạch cạch khi ăn.
Khi nhai phải thậtkín miệng, tránh húp phát ra tiếng kêu… Chị khẳng định, ăn như thếmới có văn hóa và mới ngon miệng, lại bắt chồng làm gương để các connoi theo. Ngon đâu chẳng thấy, chỉ thấy mỗi bữa ăn cứ như mộtphen tra tấn!
Đãvài lần anh Tấn khuyên vợ đừng quá nguyên tắc như thế, chị gạtphăng: “Phải như thế mới có nền nếp!”. Anh cãi: “Nhưngcũng vừa vừa phải phải thôi, nhất là trong bữa ăn, em phải tạo sựthoải mái thì ăn mới ngon miệng”. “Anh thì cái gì cũng muốn thoảimái, cứ thoải mái đi, sau này con cái sẽ ra gì?”. Đến đây thìanh đành chịu thua.
Mộtngày đẹp trời, anh Đình Quang (phó phòng một công ty du lịch) vuimiệng thông báo với vợ: “Anh đã học khiêu vũ được gần tháng nayrồi, tổ chức ở cơ quan”. Vợ anh sững sờ: “Anh sao tự dưng lạiđổ đốn như thế? Anh có biết mình bao nhiêu tuổi rồi không?”. Anhvờ chưa hiểu: “Ừ thì 45 tuổi, học khiêu vũ, có gì đâu?”. Vợanh không nói gì nữa, giận! Sau một tuần “tịnh khẩu”, chị quyết địnhbốc điện thoại tố cáo với mẹ chồng: “Nhà con đang yên đang lànhbỗng trở chứng, mê nhảy đầm, mẹ xem có được không? Chắc con phảichia tay”.
Anhgãi đầu, cố giải thích: “Khiêu vũ chỉ là một môn giải trí lànhmạnh, lại còn là một cách thể dục, đâu có gì phải ngại”. “Giải tríkiểu gì mà ôm nhau xà nẹo, hết ôm cô này đến ôm cô kia cả buổi, cònra thể thống gì nữa”. Tất nhiên, anh đành chào thua vợ, bỏ tậpkhiêu vũ, dù anh là người đứng ra tổ chức lớp.
Trước đây, nhiều lầnanh cũng bực mình vợ có cách nghĩ quá cổ hủ. Anh mua cái áo sơ mimàu hơi sáng, cũng bị vợ hỏi: “Anh bao nhiêu tuổi rồi mà còn mặccái áo đó?”. Anh mê mô tô, một lần, chạy chiếc mô tô đời mới củangười bạn về dạm ý vợ, định mua. Vợ lại hỏi: “Anh nghĩ sao màcưỡi trên chiếc xe ăn chơi của bọn trẻ con như thế?”. Anh đànhcắn răng mang đi trả. Tính cách sôi nổi, trẻ trung của anh dần bị vợ“ém” xuống. Nhiều lúc, anh nghĩ mình không còn là chính mình vừa.
“Tân trang” cáchnào?
![]() |
Vợ chồng thỉnh thoảng nên thay đổi để tránh sự nhàm chán |
Sáng thứ bảy, vợchồng nghỉ làm nhưng con vẫn đi nhà trẻ. Hai vợ chồng đưa con đi họcxong, anh Trình ghé tai vợ: “Chẳng mấy khi vợ chồng mình cùngrảnh rỗi, đưa con đến trường rồi mình đi uống cà phê nhé?”. Vợnhăn nhó: “Em không thích. Vô mấy chỗ đó toàn đàn ông, người tacứ nhìn mình lom lom, khó chịu lắm”. “Không ai thèm nhìn mình đâu,vừa ăn sáng, nhâm nhi cà phê, vừa đọc báo, trò chuyện cũng vui mà!”.“Đồ ăn sáng trong quán cà phê dở lắm, anh thích thì đi một mình đi”.
Chồng mất cả hứng!Điều mà chồng hướng đến là giây phút vợ chồng thoải mái bên nhautrong không khí mát mẻ buổi sáng cuối tuần, được nói với nhau dăm bacâu chuyện vui vẻ, chứ ăn uống thì quan trọng gì. Vậy mà…
Anh Trình vẫn khôngbỏ cuộc vì nghĩ: “Vợ mình mới ngoài 30 một tí mà đã như vậy, vớicái đà “già quá sớm” này, làm sao chịu nổi?”. Anh quyết tâm thayđổi vợ! Lựa lúc vợ vui vẻ (như khi vừa được chồng nộp về một khoảntiền thưởng của cơ quan chẳng hạn), anh tỏ vẻ khẩn thiết: “Anh cómột yêu cầu, không biết em có đáp ứng được không?”. Vợ lo lắng, hồihộp: “Thì anh cứ nói đi, anh gặp rắc rối gì à?”. “Không, chỉ là anhmuốn mời em đi uống cà phê cuối tuần này thôi”. Vợ: “Hết hồn, tưởngcó chuyện gì, đi thì đi”.
Lần khác, anh lạivờ “nghiêm trọng hóa vấn đề”: “Anh muốn thỉnh cầu người đẹp một việc”.“Anh cứ nói đi, xem em có làm được không đã”. “Chỉ là anh đã trótmua hai vé xem phim vào cuối tuần này, đi với anh nhá”. Vợ cười títmắt. Trước đây, chồng rủ coi phim, vợ quát: “Bộ anh rảnh lắm sao màchui vô rạp giết thời gian? Ở nhà vừa coi phim trên tivi, vừa launhà, rửa chén không được sao”. Nhưng giờ thấy anh “thỉnh cầu”một cách tội nghiệp, chị đồng ý ngay, quẳng hết việc nhà để đi xemphim với chồng.
Tất nhiên, anh chỉ“làm mẫu” vài lần vậy thôi. Vợ anh sau khi cà phê cà pháo, xem phim,xem kịch, bỗng thấy… ghiền, sau đó còn chủ động rủ ngược lại chồng.Chị cũng nhận ra, nếu mình cứ chăm bẵm vào gia đình sẽ hay cáu bẳnvì mệt mỏi. Tập làm người phụ nữ hiện đại một tí, cuộc sống đáng…sống hơn nhiều và có lẽ, chồng cũng yêu chiều mình hơn.
Ranh giới giữa ngườivợ hiện đại và người vợ ở “thì quá khứ” rất mong manh, đôi khi chỉlà những chuyện nhỏ. Vợ quen bận đồ màu tối vì “dễ coi”, chồng thíchvợ mặc màu sắc tươi tắn hơn, sao vợ không thử? Tăng dần độ sáng củatrang phục lên, cũng là cách hay để “phủi” bớt vẻ cổ kính.
Vợ thấy xốn mắt khimỗi sáng đi chợ, gặp mấy bà có tuổi rồi mà còn mặc quần short, mangvợt đi chơi cầu lông, về nhà nhìn chồng lại bực thêm, vì ổng cũngthuộc diện mỗi sáng hớn hở xách vợt ra đường. Vậy thì sao vợ khôngthử xem môn thể thao đó có gì hay mà nhiều người mê, mà ai tham giacũng hớn hở, yêu đời hẳn lên? Nếu sức khỏe không cho phép hay thấykhông phù hợp với môn đó, vợ có thể thử môn thể thao khác và rủchồng tham gia, chí ít cũng hiểu về môn đó để chia sẻ với chồng. Làmđược như thế, chắc chắn cả hai sẽ cảm thấy nhẹ nhàng hơn.
Mỗi lần chồng alô :“Emơi, đến ngồi với anh một tí, anh muốn giới thiệu em với các bạn củaanh”, vợ cứng giọng: “Em không đến mấy chỗ nhậu nhẹt đó đâu”.Sao vợ không nghĩ rằng, chồng thấy tự hào về vợ mới chủ động mời đếngiới thiệu với bạn bè? Đâu cần phải ngồi lê la ở đó, chỉ cần đến5-10 phút, rồi cáo bận đi về. Đảm bảo, chồng sẽ rất vui và khi vềnhà, vợ có bắt lau đến ba tầng lầu, chồng cũng vui vẻ đồng ý.
Thực tế, nếu chỉngười chồng muốn thay đổi là rất khó, cần có sự chủ động thay đổi từphía người vợ. Đơn giản chỉ cần “nghĩ khác” một chút, “nghĩ mới” mộtchút thay vì trước đây nghĩ thế nào, bây giờ tiếp tục… nghĩ y nhưvậy.
Phụ nữ thường có xuhướng cổ đi, bởi họ luôn tìm đến những thứ an toàn, mà những thứ antoàn thường thuộc về truyền thống, trong khi đàn ông lại “nhạy cảm”hơn với những cái mới. Vì thế, người vợ nên đổi cách nghĩ, hòa vớichồng một chút để từ đó thu hút chồng hơn.
Theo TrầnTriều
PNO