Câu chuyện buồn của tôi bắt đầu từ nửa năm trước. Lần đầu tiên tôi phản bội
sau hơn 4 năm chung sống. Để cưới được vợ, tôi thừa nhận mình từng rất
vất vả, gian nan. Từ việc theo đuổi tán tỉnh, đến việc thuyết phục phụ
huynh. Trong 4 năm đó, tuy tôi chưa làm tròn hết những lời thề hứa khi
cưới, song vợ tôi cũng rất thông cảm và chúng tôi yên ấm bên nhau.
Nhưng
nửa năm trước, trong một lần đi chơi với đám bạn và uống quá chén. Tôi
đã lên giường với một cô bạn đồng nghiệp. Tỉnh dậy vào lúc 2 giờ sáng,
tôi hối hận
vô cùng. Tôi về nhà, âm thầm tắm rửa rồi vào giường ôm chặt vợ. Đêm đó
là lần đầu tiên tôi khóc, khóc vì đã phụ lời thề chung thủy. Vợ tôi đang
ngủ với đứa con 3 tháng tuổi và không hề biết gì.
Những
ngày sau đó, tôi tránh cô đồng nghiệp đó rất kỹ. Tôi thậm chí còn nghĩ
tới chuyện đổi chỗ làm để không nhìn thấy người ta. Nhưng vì công việc
này đang tốt, vợ tôi đang nghỉ sinh con, cần nhiều tiền để chăm sóc con
cái sau này nữa, nên tôi lại chần chừ. Mọi chuyện dần bị thời gian làm
quên lãng.
1 tháng trước, công ty tôi tiếp nhận
một dự án lớn. Mỗi tổ tuyển ra 2 người xuất sắc nhất tạo thành một team
tham gia dự án này. Trớ trêu làm sao, cô đồng nghiệp kia cũng là thành
viên nhóm. 5 tháng qua, cái đêm đó vẫn là điều cấm kị trong lòng tôi.
Thấy cô đồng nghiệp không tỏ vẻ gì, vẫn như thường ngày nên tôi đoán cô
ấy cũng coi như tình một đêm, qua là xong.

Tôi đã quỳ xuống bên chân cô ấy vì muốn xin lỗi nhưng lời nói cứ vướng trong cổ họng mà không thể thốt ra được. (Ảnh minh họa)
Làm
việc chung nên chúng tôi tiếp xúc thường xuyên. Vì gặp gỡ nói chuyện,
hiểu cách làm việc của nhau nên giữa chúng tôi bắt đầu xích lại gần nhau
lúc nào chẳng hay. Đến lần thứ 2 tỉnh lại trên một chiếc giường lạ mà
bên cạnh là cô đồng nghiệp đó, tôi mới cảm thấy kinh tởm về chính mình.
Chúng tôi lại lên giường lần thứ 2, sau nửa tháng làm việc chung. Tôi
vẫn còn nhớ rõ đêm đó, kết thúc công việc lúc 11 giờ đêm, nhóm chúng tôi
còn 4 người, 2 đàn ông và 2 phụ nữ. Chúng tôi chia cặp ra để đưa nhau
về. Rồi chẳng hiểu sao tôi lại ở trên giường của cô ấy cả đêm.
Lần
này không may mắn như lần trước, vợ tôi biết chuyện. Tất cả cũng vì tôi
đi cả đêm không về, vợ tôi lo lắng gọi điện rất nhiều mà tôi để chế độ
im lặng (do thói quen lúc làm việc) nên không hề hay biết. Lúc 4 giờ
sáng, cuộc điện thoại thứ 15 của vợ, trong lúc nửa thức nửa mơ, cô đồng
nghiệp thấy màn hình điện thoại lóa sáng nên đã cầm nhầm điện thoại của
tôi nghe máy.
Tỉnh dậy, tôi hối hận vô
cùng. Tôi thẫn thờ về nhà, thấy vợ ngồi cả đêm trên ghế sô pha. Đôi mắt
thâm quầng vì thiếu ngủ trong nhiều ngày qua, lần này còn đỏ quạch vì
khóc. Tôi đã quỳ xuống bên chân cô ấy vì muốn xin lỗi nhưng lời nói cứ
vướng trong cổ họng mà không thể thốt ra được.
Sáng
hôm sau tôi đến công ty xin rút chân khỏi dự án và nộp đơn xin nghỉ
việc vào cuối tháng. Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, động viên tôi ở
lại song tôi kiên quyết nghỉ. Cuối buổi chiều, tôi trở về nhà mà lòng
buồn như thể bị rút hết sinh khí. Trong nhà vắng ngắt, chưa kịp tìm xem
vợ con đâu thì tôi nhận được điện thoại của mẹ vợ.
Bà vừa khóc vừa bảo tôi tới bệnh viện gấp. Tôi cuống quít chạy vào mới
biết tin vợ tôi bị tai nạn trên đường đi mua sữa cho con, hiện giờ còn
đang cấp cứu.

Giá như vợ vẫn còn, tôi sẽ nói một ngàn câu: “Anh hối hận lắm mình ơi! Xin em đừng bỏ bố con anh!”. (Ảnh minh họa)
Mẹ
vợ tôi nói, sáng vợ tôi bế con về bên đó, bảo với bố mẹ rằng đã bỏ
chồng. Tưởng hai vợ chồng cãi nhau, mẹ vợ tôi bảo con gái cứ ở lại vài
ngày, từ từ suy nghĩ. Chiều, vợ tôi gửi con cho mẹ, một mình đi xe máy
đi mua sữa và đồ dùng cho con. Trên đường về thì gặp nạn.
3
tiếng ngồi bên ngoài, tôi khẩn cầu trời Phật thương xót, nhưng có lẽ
tội lỗi của tôi quá lớn, ông trời chẳng động lòng thương, khiến vợ tôi
ra đi mãi mãi. Lúc bác sĩ thông báo vợ không qua khỏi, tôi cảm thấy thế
giới của mình cũng đổ sụp theo.
4 ngày hôm nay
lo toan đám tang cho vợ xong, tôi cảm thấy kiệt quệ hết sức. Giờ chỉ
còn hai bố con tôi bơ vơ sống nương tựa vào nhau. Lúc thu dọn di vật của
vợ, tôi thấy một thùng lớn những đồ dùng cũ của tôi, bên trên là một
bức thư ngắn.
Trong thư, vợ tôi viết: “Mình
thân yêu, đây là cái quần lót em đã mua cho anh từ 3 năm trước, kỷ niệm
1 năm ngày cưới. 3 năm qua, anh mặc nó đã mòn, đã rách, nhưng em vẫn
giữ lại. Còn đây là cái áo sơ mi anh mặc trong lần đầu tiên lên làm phó
phòng. Chính em đã mua, đã giặt, đã ủi thẳng thớm cho anh. Cả đôi tất,
đôi giày này nữa, anh có nhớ những lần anh đưa em đi bộ những ngày mang
thai không? Nay em sẽ đem tất cả ra đốt và từ nay sẽ đoạn tuyệt quan hệ
hoàn toàn với anh. Về sau, anh đi đường anh, em đi đường em, cưới hỏi,
bệnh tật, không cần phải báo người kia”.
Những
dòng chữ ấy như con dao đâm vào trái tim tôi, khiến tôi muốn nghẹt thở.
Giá như vợ vẫn còn, tôi sẽ nói một ngàn câu: “Anh hối hận lắm mình ơi!
Xin em đừng bỏ bố con anh!”. Những ngày tháng về sau, tôi xin sống trong
sám hối.
Theo Trí thức trẻ
Theo Trí thức trẻ