
Cuộc sống nghỉ hưu tưởng chừng hạnh phúc
Sau khi ly hôn và chính thức nghỉ hưu, bà Trương (67 tuổi, Trung Quốc) chuyển đến ở cùng con gái.
Mỗi tháng, con gái chu cấp cho mẹ 5.000 NDT (khoảng 17 triệu đồng) để tiêu xài, với lời hứa: "Mẹ ở một mình sẽ buồn lắm, hãy đến ở cùng con. Mẹ yên tâm, con sẽ cho mẹ tiền sinh hoạt hàng tháng để mẹ thoải mái chi tiêu."
Nghe con gái nói vậy, bà Trương cảm thấy ấm lòng. Bà nghĩ rằng tuổi già của mình sẽ thật an nhàn, có lương hưu, có con cái hiếu thuận, lại được sống trong căn biệt thự khang trang.
Ngày đầu dọn đến, bà không giấu nổi sự xúc động trước ngôi nhà 3 tầng sang trọng của con gái. Cô con gái giới thiệu thêm về người giúp việc người Philippines tên Lưu Ly, nói rằng cô sẽ lo mọi sinh hoạt hằng ngày cho bà.
Bà Trương hơi ngượng ngùng. Cả đời bà quen tự lập, chưa từng có người phục vụ. Thế nên khi được chăm sóc chu đáo, bà vừa cảm kích, vừa thấy… không quen.
Bà chủ động giúp dì Ly dọn dẹp, nấu nướng cho khuây khỏa, nhưng rồi lại vô tình nghe những câu nói khiến lòng nặng trĩu.

Ở tuổi 67, bà Trương hiểu rằng nghỉ hưu không chỉ là nghỉ việc, mà là học cách sống lại cho chính mình. Ảnh minh họa
Khi niềm vui nhường chỗ cho tủi thân
Một lần, con rể vô tình nói đùa: "Mẹ ơi, cảm ơn mẹ đã vất vả. Mẹ cẩn thận kẻo đau lưng nhé!"
Câu nói tưởng nhẹ nhàng ấy lại khiến bà Trương chạnh lòng. Bà không đến đây để làm người giúp việc, mà chỉ muốn có con cháu bầu bạn trong những năm tháng nghỉ hưu.
Buổi tối, bà đem chuyện tâm sự với con gái, mong được sẻ chia. Nhưng con gái lại gạt đi:
"Mẹ nhạy cảm quá, mẹ cứ nghỉ ngơi và tận hưởng thôi. Con bận lắm, không có thời gian đưa mẹ đi chơi đâu."
Những lời nói ấy như một nhát dao cắt vào lòng người mẹ. Bà nhận ra, sự hiện diện của mình trong ngôi nhà sang trọng kia dường như chỉ là một "vị khách" lạc lõng.
Con gái bận rộn, con rể ít nói, còn cháu nhỏ thì quanh quẩn với đồ chơi và người giúp việc. Bà dần thu mình lại, ít giao tiếp, chỉ quanh quẩn trong căn phòng tầng ba yên tĩnh.
Một ngày, bà Trương nấu món ăn mà con gái từng thích thuở nhỏ, định mang xuống cho cả nhà. Nhưng khi đi ngang qua phòng con rể, bà tình cờ nghe thấy anh đang nói điện thoại:
"Mẹ vợ đến ở cùng chúng tôi. Bà ấy rảnh rỗi cả ngày, thảnh thơi nhưng đôi khi cũng hơi… phiền phức."
Bà sững sờ, nước mắt cứ thế rơi. Hóa ra, sự hiện diện của mình, thứ bà nghĩ là hạnh phúc, lại trở thành gánh nặng với con cái.
"Nghỉ hưu" nhưng chẳng được nghỉ ngơi
Ít lâu sau, vợ chồng con gái đưa các cháu đi du lịch. Trước khi đi, cô dặn: "Mẹ và dì Ly ở nhà giữ nhà giúp con, nếu có gì xảy ra thì báo ngay nhé."
Bà Trương ngơ ngác. Hóa ra, họ không hề có ý định đưa bà đi cùng.
Từ đó, bà rơi vào trạng thái mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên. Khi con gái bị viêm ruột thừa phải nhập viện, dì Ly theo chăm sóc ở bệnh viện, bà Trương ở nhà trông cháu, dọn dẹp và lo cơm nước.
Công việc liên tục khiến bà kiệt sức. Một buổi sáng, bà ngất xỉu trong bếp mà không ai hay biết. Dì Ly về nhà, phát hiện và gọi cấp cứu. Khi tỉnh lại, bà đã nằm trong bệnh viện.
Bác sĩ cho biết, bà bị xuất huyết não nhẹ do tuổi cao, sức khỏe yếu và stress kéo dài. May mắn là được phát hiện sớm nên không để lại di chứng.
Khi con cái nhận ra giá trị của mẹ
Sau biến cố ấy, vợ chồng con gái như bừng tỉnh. Con gái khóc nức nở xin lỗi mẹ: "Mẹ ơi, con đã quá vô tâm. Con cứ nghĩ cho mẹ tiền, mẹ có lương hưu là đủ, mà quên rằng mẹ cần tình cảm và sự quan tâm nhiều hơn."
Con rể cũng cúi đầu: "Từ nay, mẹ đừng làm gì hết. Chúng con sẽ sắp xếp lại để mẹ thật sự nghỉ ngơi."
Những ngày sau đó, cuộc sống của bà Trương trở nên nhẹ nhõm. Con gái dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện, cùng mẹ dạo phố, xem phim. Cả nhà quây quần bên nhau mỗi tối, không còn khoảng cách lạnh lùng như trước.
Bài học sau tuổi nghỉ hưu: Không chỉ cần tiền, mà cần tình
Ở tuổi 67, bà Trương hiểu rằng nghỉ hưu không chỉ là nghỉ việc, mà là học cách sống lại cho chính mình. Tiền bạc có thể mang lại sự ổn định, nhưng tình cảm gia đình mới là liều thuốc giúp người già khỏe mạnh và hạnh phúc thật sự.
Câu chuyện của bà khiến nhiều người suy ngẫm: Con cái hiếu thuận không chỉ là chu cấp tiền bạc, mà là biết lắng nghe, quan tâm đến cảm xúc của cha mẹ. Còn người già, sau khi nghỉ hưu, cũng cần giữ cho mình niềm vui riêng, không phụ thuộc hoàn toàn vào con cái để tránh cảm giác cô đơn, trống trải.
Bà Trương đã trải qua cơn bạo bệnh, nhưng đổi lại, bà có được điều quý giá nhất, sự thức tỉnh và tình yêu thương của gia đình.
Tuổi già của bà cuối cùng cũng trở về đúng nghĩa: một tuổi già được nghỉ ngơi, được yêu thương và được sống trong bình yên.

Theo Gia đình và Xã hội