Tôi nhìn theo Linh Chi qua cửakính trong suốt của quán cafe. Bất chợt, hình như tôi thoáng thấy nụ cườitrên môi cô bé - nụ cười nhẹ nhàng mang ánh nắng...
- Em yêu anh.
Cô gái ấy vẫnluôn đơn giản như vậy. Trong sáng, ngây thơ và tâm hồn không gợn chút bụitrần. Vẻ đẹp thánh thiện có chút trẻ con và câu tỏ tình thẳng tưng của cô ấylàm tôi không thể không ngạc nhiên nhưng cũng phải bật cười. Tôi biết côkhông nói đùa. Khuôn mặt cô không thể hiện một vẻ gì là đùa cả. Đôi mắt đentròn như búp bê mở to nhìn tôi, chờ đợi một câu trả lời.
- Nhưng em cũngbiết là anh đã có bạn gái cơ mà. – Tôi trả lời, thay cho một lời từ chối.
- Tất nhiên làem biết. Ai cũng bảo anh chị là một đôi trời sinh, em cũng nghĩ vậy. Nhưngem cũng chỉ còn cơ hội này để nói ra thôi. Cuối năm học này em sẽ đi du học.Em không muốn phải hối tiếc.
- Linh Chi, anhxin lỗi. Quan hệ của bọn anh vẫn rất tốt. Và em cũng biết đấy, 5 năm làquãng thời gian đủ dài để bọn anh tin tưởng có thể đi cùng nhau đến cuối conđường.
- Em đã từng rấtngưỡng mộ mối tình đó của hai người, và bây giờ vẫn vậy. Nhưng cuộc đờichẳng nói trước được điều gì. Hôm nay sống, mai chết. Hôm nay yêu, mai giận,ai mà biết được. Bạn thân em, thích một cô gái cũng 5 năm như anh chị, từcấp hai đến giờ nhé, vậy mà cũng chia tay rồi đấy thôi.
Sự ngây thơ củacô làm tôi không thể nhịn được cười. Cô ấy - Phan Linh Chi, mới chỉ 18 tuổi,đang là học sinh cuối cấp của một ngôi trường danh tiếng bậc nhất Hà Nội.Học hành luôn đứng hàng top, ngay từ lớp 11 đã xin được học bổng đi du học.Thông minh, xinh xắn, đáng yêu và suy nghĩ thì đơn giản như một đứatrẻ. Cô bé ấy tuy chưa từng trải sự đời, sống trong một gia đình khá giả vànề nếp, được bao bọc kĩ càng như một tiểu thư khuê các, nhưng kiến thức xãhội của Linh Chi rất nhiều, từ kinh tế đến văn hóa, chính trị, quân sự, hay kể cả... game.
Duy chỉcó chuyện tình cảm là Linh Chi lại suy nghĩ đơn giản đến mức lạ kì. Hiếm cóngười nào lại thẳng tính như Linh Chi, yêu thì bảo yêu, ghét thì nói ghét,ngay trước mặt người ta, không quan tâm họ có thích hay không, phản ứng thếnào. Có thể là từ bé đã vậy, cũng có thể là sau đợt trầm cảm kéo dài nămngoái.
![]() |
Ảnh minh họa |
Kí ức chợtùa về trong tôi. Sau đợt thi để dành suất học bổng toàn phần đi Anh, chỉngồi ở nhà và cắm cúi học, Linh Chi hầu như kiệt sức hoàn toàn. Khôngchỉ có vậy, cô ấy bắt đầu có dấu hiệu trầm cảm. Ngồi một mình trong nhàsuốt ngày, đến bữa chỉ ăn vài thìa cơm cho lấy lệ, khuôn mặt cứ thẫn thờ,vô cảm. Bố mẹ và anh trai cô ấy – cũng là thằng bạn thân nhất của tôi,mất ăn mất ngủ vì chuyện đó, mời cả bác sĩ tâm lý về nhà nhưng sự hồiphục của Linh Chi có vẻ rất chậm. Họ hàng tới nhà, mặc kệ, Bạn bè đếnchơi, mặc kệ. Thứ duy nhất mà cô ấy quan tâm đến là chiếc MP3 màu hồngnhạt – món quà của tôi tặng cô ấy vào sinh nhật lần thứ 16. Cả ba chúngtôi chơi rất thân với nhau. Mặc dù tôi và Dương – anh cô ấy - hơn LinhChi đến tận 5 tuổi, nhưng hình như mỗi lần ở cạnh nhau là khoảng cách vềtuổi tác như trở thành con số 0 tròn trĩnh.
Đơn giản thôi, thực sự tôichưa thấy cô gái nào đam mê bóng đá như Linh Chi. Cô ấy có thể ngồi nóichuyện với chúng tôi suốt cả ngày trời về bóng đá, từ Premier League,Champions League, La Liga, SeriA hay kể cả V-League. Rồi đến chính trị,quân sự, chiến trận từng ngày ở Trung Đông. Ngay cả mấy trò game hầu nhưchỉ dành riêng cho lũ con trai mà cô ấy cũng am hiểu tường tận. Nói tómlại, trong mắt tôi, Linh Chi là một cô em gái thú vị, còn tôi, cũng biếnthành một ông anh trai bonus của cô ấy. Tôi có thể thay thằng Dương đưađón Linh Chi đi học mỗi khi nó bận, đưa cô ấy đi dạo phố sau những giờhọc căng thẳng khi thằng Dương bận... hẹn hò, rồi xem phim hay cùng nhauđi đập gián trên Vincom nữa. Dĩ nhiên rồi, cô ấy, là em gái của tôi cơmà.
***
- Linh Chi, anhDuy tới thăm con đấy. – Mẹ cô ấy mở cửa, nói vọng vào phòng.
Cô ấy quay ra,nhìn thẳng vào tôi, và sau gần ba tuần trầm cảm, cô ấy mỉm cười. Tôi bỗngchốc trở thành bác sĩ tâm lý thứ hai của cô ấy, sau ông bác sĩ thật. Mà theomọi người nhận định thì có vẻ như chính tôi mới là người làm chi Linh Chingày càng vui vẻ trở lại như trước kia. Hễ rảnh rỗi là tôi lại tới chơi vớicô ấy. Linh Chi nghịch ngợm hệt như một đứa trẻ, hết bắt tôi chơi cờ vua,lại quay sang cờ cá ngựa, không thích nữa lại đòi thi đua xe trên máy chơigame. Nhưng dù có chơi trò gì đi nữa thì trên tay hoặc trong túi cô ấy vẫnlà chiếc MP3 của tôi, tai vẫn đeo earphone màu trắng. Tôi không dám hỏi vìsao, chỉ cảm thấy rằng, hình như, cô ấy coi tôi là một người đặc biệt hơnnhững người khác, một chút. Cũng có thể, vì tôi là anh trai của cô ấy - anhtrai “bonus”.
Hết hè, Linh Chihầu như đã bình thường trở lại. Nhưng thay vì đi du học ngay khi kết thúclớp 11 thì bố mẹ cô ấy lùi thời gian du học lại một năm, vì lo cho sức khỏecủa Linh Chi. Cô ấy vẫn vậy, vẫn tinh nghịch, vẫn ngây thơ, vẫn trẻ con nhưtrước. Ngay như lúc này đây, cô ấy ngồi trước mặt tôi, tỏ tình, và đưa ramột ví dụ không thể trẻ con hơn làm dẫn chứng. Cô ấy so sánh tình yêu 5 nămcủa tôi - một tên con trai 23 tuổi, không dám tự hào nhưng cũng có năm nămlăn lộn bon chen ngoài cuộc sống từ thời còn là sinh viên - với một mối tìnhthời cấp hai của bạn thân cô ấy. Khập khiễng quá mức.
Tôi và Thùy Mai họccùng lớp cấp ba, cũng có cảm tình với nhau từ ngày đầu vào lớp, nhưng phảiđến khi cả hai đứa thi đỗ đại học, chúng tôi mới chính thức nói lời yêu. Đếnnay là 5 năm. Tình yêu của chúng tôi được nuôi dưỡng cả một thời gian dàinhư thế, và quyết định đến với nhau cũng không phải bồng bột trẻ con nữa.Lúc đấy cả hai chúng tôi đều đã 18 tuổi và có thể quyết định tương lai củamình. Còn người bạn nào đó của Linh Chi? Ôi trời, tôi sẽ phải giải thích thếnào với cô bé này đây? Cũng là 5 năm, nhưng sao cô ấy lại so sánh vậy đượcchứ.
- Nghe này côbé, em không thể nghĩ đơn giản thế được. Giữa người lớn và trẻ con...
- Giống nhau cảthôi. Vẫn là như thế, chỉ có điều người lớn toàn hiểu theo cách thật phứctạp, cứ làm rối tung mọi việc lên. Người lớn lúc nào cũng cho rằng nhữngviệc họ làm luôn to tát và quan trọng. Nhưng rồi anh xem, riêng với chuyệntình cảm, ai cũng giống nhau hết.
- ....
- Xin lỗi. Emkhông có ý trù ẻo chuyện tình của anh chị. Nhưng nếu giả sử... - Linh Chingập ngừng – Vì một lý do gì mà anh chị chia tay nhau. – Nói đến đây, cô gáiấy bắt đầu đỏ mặt – Em còn cơ hội chứ?
Giờ thì đến lượttôi bị... cấm khẩu. Không ngờ Linh Chi lại mạnh dạn nói ra câu này. Thực sựnhững mẫu con gái như Linh Chi rất hiếm gặp. Làm gì có mấy ai mà lại tự tỏtình, rồi tự thú nhận là sẽ chờ đợi như cô ấy, như thế chẳng khác gì tự hạthấp giá trị của mình cả. Nhưng tôi đã nói cô ấy là một cô gái kì lạ mà. Sựtrẻ concủa Linh Chi làm tôi không giận cô ấy được, chỉ mỉm cười.
- Em không ngạilàm người đến sau, khi mà anh và Thùy Mai đã có 5 năm bên nhau sao?
- Tất nhiên làcó, nhưng nếu chỉ vì sĩ diện mà để tuột mất tình yêu thì thật là ngốc. Anhđồng ý chứ?
- Linh Chi, thựcra chuyện này rất khó nói, em biết mà.
- Anh chỉ cầnđồng ý thôi mà... – Linh Chi mắt rưng rưng
- Ừm, thôi nàocô bé. Anh đồng ý, được chứ. Nhưng em phải nhớ rằng em sẽ không có nhiều cơhội đâu. Anh thực sự rất yêu Thùy Mai.
Tôi nói thẳngvới Linh Chi. Thà mất lòng trước, được lòng sau chứ tôi không thể gieo vàolòng cô bé những hi vọng để rồi cô ấy phải chờ đợi được. Tôi luôn coi cô béấy như em gái của mình, và dĩ nhiên rồi, luôn mong Linh Chi có thể tìm đượcngười yêu thương cô thật sự. Tôi nói đồng ý chỉ để trấn an tinh thần cô bélúc này, vì thực sự, tôi rất sợ nhìn thấy cô khóc.
- Em hiểu. Nhưngkhi đã chờ đợi thì em sẵn sàng chấp nhận. Cảm ơn anh.
Linh Chi đứngdậy ra về trong sự ngỡ ngàng của tôi. Tôi nhìn cô ấy qua cửa kính trong suốtcủa quán cafe. Ra khỏi quán, Linh Chi dừng lại, rút chiếc MP3 màu hồng nhạtra, cắm earphone rồi gắn vào tai và bước đi.
Hình như, tôinhìn thấy nụ cười trên môi cô ấy.
Vội vàng đấy.
Nhưng trong trẻovà tinh khôi đến lạ kì.
Nụ cười nhẹnhàng mang ánh nắng, len lỏi chợt làm ấm trái tim tôi.
Tôi chợt giậtmình. Trong một thoáng lơ là, hình ảnh Linh Chi đã vô tình chiếm lấy đầu óctôi thay vì Thùy Mai. Tôi cảm thấy có lỗi với Thùy Mai quá. Nhấp vội mộtngụm cafe trước khi nhắn tin cho Thùy Mai, tôi thầm nói với chính mình: “LinhChi là một thiên thần. Nhưng Thùy Mai mới là người mình yêu”.
Điện thoại reobản Forever quen thuộc. “Honey is calling”.Tôi mỉm cười. Chúng tôi đang hạnh phúc.
***
Tháng 6. Thànhphố vào hè với sắc đỏ rợp trời của hoa phượng, sắc tím đẹp đến ngỡ ngàng củabằng lăng. Đã tròn năm tháng rồi tôi hầu như không tiếp xúc với bất kì aingoài giờ làm việc. Thi thoảng thằng Dương có tới tận nhà, vào tận phòng kéotôi ra ngoài hóng gió nhưng cũng chẳng ăn thua. Tôi vẫn như một thằng ngốckhép mình với thế giới...
Ai bảo con traikhông yếu đuối?
Tôi xấu hổ nhậnra rằng tôi yếu đuối vô cùng, ít nhất là lúc này.
Chúng tôi đãchia tay.
Tôi và Thùy Mai.
Nực cười đúngkhông? 5 năm cho một mối tình dài đằng đẵng. Đâu phải chúng tôi không yêunhau. Chúng tôi đã rất yêu nhau. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao cô ấy lạinói lời chia tay, khi mà chúng tôi gần như xác định sẽ ở bên nhau mãi mãi.
Bạn thân cô ấynói với tôi có sự xuất hiện của người thứ ba. Khi tôi cần một lý do, cô ấykhông trả lời rõ ràng, chỉ nói chung chung rằng chúng tôi không hợp nhau?Không hợp nhau ư? Không hợp nhau mà có thể yêu nhau đến tận 5 năm ư? Tôiđau. Nhưng tôi đồng ý buông tay. Bởi khi tình yêu đã hết, có muốn níu giữcũng vô ích.
Kết thúc buồncủa một mối tình, đã từng rất đẹp.
***
Một ngày tháng 6nóng bức, 4h sáng, tôi nhận được một cuộc điện thoại. Mắt mở hé xem ai lạigọi vào giờ này. Tôi ngạc nhiên, giật mình với tên hiển thị trên màn hình...
Là Thiên thần.
Cô ấy gọi chotôi vào giờ này làm gì?
Lâu lắm rồi LinhChi ấy mới liên lạc với tôi. Tôi tỉnh cả ngủ, lưỡng lự, nghĩ xem có nên nghemáy không. Cô ấy cần người tâm sự ư? Không, Linh Chi sẽ chẳng làm việc vô bổthế này vào giờ này đâu. Hay là nhà có việc gì? Hoảng hốt, tôi bấm nhận cuộcgọi khi chuông đã reo gần hết.
- Alô?
- Anh!
- Ừ. Có chuyệngì không em?
- Anh đang ngủà?
- Không, anhtỉnh rồi. Sao vậy em?
- 30’ nữa anh cómặt trước cổng nhà em được không? Mình đi ngắm sen Hồ Tây, anh nhé.
Tôi im lặng hồilâu. Bên kia, Linh Chi cũng không gặng hỏi thêm. Cô ấy cứ chờ máy như vậy,và chờ câu trả lời của tôi. Tôi vẫn không biết nên trả lời thế nào.
- Không được àanh?
- Sao bỗng dưngem lại có ý tưởng này vậy?
- Cuối năm nayđi rồi, em muốn có những kỉ niệm thật ý nghĩa gắn với Hà Nội. Giúp em nhé!
Ừ nhỉ. Cũng sắprồi còn gì. Những lần gặp thằng Dương, tôi nghe nó có nhắc đến việc này,nhưng lúc đó hầu như tôi không quan tâm lắm. Tôi đúng là ông anh trai tồi,không hơn. Em gái sắp đi du học, sắp chia tay mọi người để đến một nơi hoàntoàn xa lạ, vậy mà cũng chẳng thèm quan tâm. Tự nhiên, tôi thấy có lỗi vớiLinh Chi quá.
- Được rồi. Emchờ anh một lát. Anh sang ngay. Bao giờ tới anh sẽ gọi, đừng ra ngoài đứngchờ, sẽ bị cảm đấy. Nghe lời anh, nhé!
- Vâng – Cô ấyngoan ngoãn trả lời.
***
Chúng tôi hìnhnhư là những vị khách đầu tiên tới đây. Không khí buổi sáng tinh mơ thậttrong lành, mát mẻ và tinh khôi. Hương sen đầu hè ngọt mát, dìu dịu, thanhkhiết đến lạ lùng. Chúng tôi cứ đứng cạnh nhau, im lặng ngắm nhìn hồ sensáng sớm. Màu xám của đầm lầy, màu xanh tươi của lá, màu hồng của hoa sen.Tất cả hòa quyện vào nhau, nhẹ nhàng và ngát hương. Chẳng hiểu sao, tôi thấylòng thanh thản vô cùng. Lâu lắm rồi mới có cảm giác như vậy kể từ ngàychúng tôi chia tay.
- Em có làmphiền anh không? – Linh Chi hỏi, không nhìn vào tôi
- Không, anh cònphải cảm ơn em đấy chứ.
- Anh không saochứ? Trông anh gầy quá đấy.
- Sao là sao?Anh vẫn bình thường mà - Tôi cười ha hả
- Anh cười giảbộ. Em biết mà.
Tôi im bặt.Không gì có thể qua nổi mắt thiên thần. Cô ấy rất giỏi phán đoán tình cảmngười khác. Tôi đưa ánh mắt nhìn ra xa, trút một tiếng thở dài.
- Em nghe anhDương nói rồi. Em rất tiếc. Anh buồn lắm phải không?
- ...
- Em đang nghĩ,liệu có phải vì em độc mồm độc miệng, vì em trù ẻo chuyện tình cảm của anhchị không nữa. Em xin lỗi, em không cố ý đâu.
Tôi mỉm cười,trấn an Linh Chi:
- Không phải doem đâu. Bọn anh, đơn giản là đã hết tình cảm. À không, cô ấy đã hết tình cảmvới anh.
- Anh có biết vìsao không?
- ...
- Không chỉ vìsự xuất hiện của người thứ ba đâu. Bởi vì, anh quá yêu chị ấy, anh đã giữchị ấy quá chặt. Giữ tình yêu, cũng giống như bàn tay ta cầm nắm cát. Nắmquá chặt sẽ khiến cát theo kẽ tay ta mà rơi xuống hết.
- Anh...
- Anh không cóthói quen làm mới mọi thứ, đúng không? Đã bao giờ anh đưa chị ấy đi ngắm senvào sáng sớm như thế này, hay ngắm hoàng hôn mỗi chiều tà chưa?
Tôi sững sờtrong vài phút. Cô ấy nói đúng quá. Tôi yêu Thùy Mai, nhưng hình như vậy làchưa đủ. Rõ ràng là tôi đã mặc định Thùy Mai là bạn gái của mình. Tôi khôkhan, trong khi cô ấy lãng mạn. Thùy Mai cần điều gì đó mới mẻ hơn cho tìnhyêu của chúng tôi, nhưng tôi lại không nhận ra điều đó. Giờ thì quá muộnrồi. Tôi chua chát:
- Anh ngốc lắm,đúng không? Để vuột mất tình yêu một cách đáng tiếc như vậy.
- Chưa muộn đâuanh – Linh Chi quay sang tôi – Anh gặp chị ấy một lần đi, nói rằng anh sẽthay đổi.
- Liệu...cô ấycó chấp nhận lời xin lỗi của anh không?
- Nếu còn yêuanh, chị ấy sẽ nghĩ lại. Đừng bỏ cuộc khi còn cơ hội.
Tôi nhìn LinhChi đầy cảm kích. Phải rồi, không thể để 5 năm bên nhau có một kết thúc buồnnhư vậy được. Tôi cần thay đổi. Thay đổi bản thân để thay đổi tình yêu củacô ấy. Như vỡ lẽ được nhiều điều, tôi quay sang cười với Linh Chi.
- Thấy chưa, anhphải cười thế này này. Trông cái mặt bí xị của anh lúc nãy mà nẫu cả ruột.Hì. Mình về thôi anh.
Chúng tôi bướcđi trên lối nhỏ đầy những cỏ xanh mượt, giữa rừng hoa sen ngát hương đầythanh khiết. Tôi bỗng thấy Linh Chi dừng lại.
- Hay anh chụpcho em một kiểu ảnh nhé.
- Sao em khôngbảo để anh đưa máy ảnh đi. Giờ chỉ có điện thoại thôi.
- Không sao ạ.
- Vậy chờ anhchút nhé.
Tôi chạy nhanhra mua một bó sen, loại sen Bách Diệp to và đẹp, rồi đưa cho Linh Chi. Cô ấymỉm cười nhận lấy rồi đứng cho tôi chụp. Hình ảnh của thiên thần buổi sángsớm, giữa rừng sen thơm ngát, trong trẻo và tinh khôi cùng bó sen hồng lọtngay ngắn giữa màn hình điện thoại của tôi.
Vẫn là nụ cườiấy.
Lần thứ hai, tôithấy trái tim mình loạn nhịp vì thiên thần.
...
Không thể nào,tôi vẫn còn yêu Thùy Mai cơ mà...
***
Tôi xin chuyểncông tác vào một chi nhánh của công ty tại Sài Gòn. Hà Nội đẹp, nhưng nó lưugiữ nhiều kỉ niệm của chúng tôi quá. Tôi cần một môi trường mới để quên đichuyện cũ. Thùy Mai ba lần bảy lượt từ chối gặp tôi. Bận họp, bận công tác,bận dự án. Còn tôi thì cũng ngày càng không mặn mà với chuyện níu kéo cô ấynữa. Tôi thực sự chán chường và mất niềm tin vào tất cả. Linh Chi vẫn suốtngày hỏi han tình hình và ngây thơ đưa ra vô số lời khuyên cho tôi. Tôi chỉim lặng lắng nghe. Làm sao cô ấy có thể hiểu được tâm trạng của tôi chứ, làmsao có thể hiểu được sự phức tạp của tình yêu chứ.
Tôi tới chào giađình Linh Chi để vào Sài Gòn. Ba mẹ cô ấy chúc tôi lên đường bình an, cònkhông quên cho tôi một gói trà sen làm quà. Thằng Dương buông mấy câu vẻgiận dỗi, mắng tôi là đồ ngốc rồi lên nhà, không thèm ngoái lại. Linh Chikhông nói gì nhưng rõ ràng tôi nhận thấy nét mặt cô ấy đang rất buồn. Cô ấytiễn tôi ra cổng, lúc này mới chịu lên tiếng:
- Anh đừng đikhông được sao?
Ánh mắt cô ấyrưng rưng nhìn tôi. Tôi bối rối thực sự. Chưa bao giờ tôi ở trong hoàn cảnhnày. Yêu Thùy Mai 5 năm nhưng chuyện tình của chúng tôi lúc nào cũng lặng lẽvà bình yên một cách lạ kì, chưa cãi vã, chưa giận hờn. Nhiều lúc tôi nghĩ,phải chăng vì vậy mà chán nhau? Tôi tới trước mặt Linh Chi, đặt tay lên vaicô ấy:
- Anh cứ tưởngem hiểu anh nhất cơ mà. Anh phải đi, cô bé ạ. Lúc nào mọi thứ bình thườngtrở lại, anh sẽ trở về thôi.
- Nhưng khi đóem đã không còn ở đây nữa.
Tôi lặng đi.Phải rồi, nếu ra đi, làm sao tôi gặp được Linh Chi. Nửa năm nữa là cô ấy đirồi, trong khi tôi không biết bao giờ mới trở về. Nhưng tôi vẫn phải đi. Saulần đi ngắm sen Hồ Tây sáng hôm ấy, tự nhiên tôi có cảm giác sợ phải đối mặtvới Linh Chi. Tôi sợ rằng trái tim tôi sẽ lại đập sai nhịp vì thiên thần.Tôi sợ cô ấy sẽ lại làm tôi rung động. Như thế, tôi cũng sẽ chẳng khác gìThùy Mai, cũng sẽ trở thành kẻ phản bội. Ý nghĩ đó làm tôi cảm thấy phải rờixa Linh Chi, mặc cho tôi thực sự, thực sự không muốn điều đó.
Thiên thần...
Cô ấy đang rơinước mắt...
Vì tôi...
Trái tim tôibỗng đau buốt...
Phải chăng, tôicũng thích Thiên thần?...
Tôi thích ứngkhá nhanh với môi trường mới. Bạn bè mới, đồng nghiệp mới, ai cũng hòa đồngvà thân thiện. Họ giúp tôi rất nhiều trong việc làm quen với công việc,đường sá, nhà cửa. Nhưng có một điều lạ là trái với những gì tôi dự đoán,rằng tôi sẽ đau khổ một thời gian dài với hình bóng của Thùy Mai trong đầu,trong tim, thì giờ đây, trong tôi hình ảnh Thùy Mai vẫn xuất hiện, nhưngnhạt dần, nhạt dần. Thay vào đó là hình ảnh một cô gái, không, là một thiênthần, tay cầm bó hoa sen Bách Diệp to và đẹp, đang mỉm cười, xung quanh làmột rừng hoa sen. Linh Chi vẫn xuất hiện đều đặn trong trí nhớ của tôi, vàthỉnh thoảng là trong giấc mơ nữa. Bức ảnh chụp cô ấy ở Hồ Tây, tôi đã in ravà cho vào khung đặt trên bàn làm việc. Không thể phủ nhận là tôi nhớ Hà Nộighê gớm, nhớ gia đình và mấy thằng bạn thân không thể tả, và nhất là nhớthiên thần đến điên cuồng. Quả thực, có một sự thật là chúng ta sẽ khôngbiết mình có gì cho đến khi đánh mất nó, nhưng cũng có một sự thật khác làchúng ta không hề biết mình đang tìm kiếm cái gì cho đến khi có nó. Tôikhông hiểu tại sao đến khi xa Linh Chi rồi, tôi mới cảm thấy tiếc nuối nhưvậy. Tôi xấu hổ, và cũng thấy mình thật tầm thường nữa.
Tôi trách Thùy Mai,sao giờ chính tôi cũng không kiểm soát nổi bản thân mình thế này. Hay tạitình cảm đó đã nảy sinh từ lâu, nhưng tôi không hay biết mà cứ ngỡ như tìnhcảm anh em ngày nào. Thực sự lúc này, tôi rất muốn quay về gặp lại Linh Chi,nhưng có gì đó ngăn tôi lại. Tôi sợ tình yêu mình dành cho cô ấy quá vộivàng. Tôi sợ mọi người sẽ nghĩ cô ấy là kẻ thay thế. Sợ nhất là Linh Chicũng sẽ nghĩ tôi chỉ là một kẻ tầm thường, nghĩ rằng tôi không thật lòng vìchia tay Thùy Mai chưa được một năm đã kịp yêu cô ấy. Những nỗi sợ hãi vôhình ấy cứ bủa vây lấy tôi. Và dường như, chúng đang đẩy Linh Chi ra xa tôihơn thì phải.
Tháng 12. Khi HàNội đang là mùa đông với những đợt gió mùa Đông Bắc rét đến tê người thì SàiGòn vẫn còn nắng ấm. Nửa năm trời sống nơi đất khách quê người, tôi mới thấmthía cái không khí gia đình ấm cúng, tình bạn hữu chân thành và tình yêu vôđiều kiện. Không một phút giây nào là tôi không nhớ đến Linh Chi, mặc dùhình như tôi đã buông xuôi cho số phận. Thiên thần chắc chắn sẽ gặp đượcngười tốt hơn tôi, chắc chắn là như vậy.
Tôi nhận đượcmail của Linh Chi khi đang bù đầu với đống tài liệu cần hoàn thành gấp. Quábất ngờ khi hộp thư đến hiển thị tên cô ấy. Phải mất một lúc tôi mới địnhthần lại được. Tay run run nhấp chuột vào mail...
“Anh Duy.
Nửa năm rồikhông gặp, em thực sự rất nhớ anh. Thời gian qua không có anh, em đã chínchắn hơn nhiều, đã người lớn hơn nhiều, đã trưởng thành hơn rất nhiều rồi.Em nghĩ mình cần thay đổi, và em đã thay đổi, vì anh... Anh đâu thể thíchmột con bé trẻ con như em, đúng không?
Nhưng khi đãthay đổi rồi, em mới chợt nhận ra, đâu còn có anh ở bên nữa. Quên một ai đó,khó vậy sao anh? Anh không quên được chị Thùy Mai, cũng như em không thểquên anh. Mặc dù tình cảm em dành cho anh, có thể anh sẽ nghĩ nó bồng bột,nhưng chỉ em mới biết, đó thực sự là tình cảm xuất phát từ trái tim em. Anhcòn nhớ lời hứa của anh với em một năm trước không? Anh hứa rằng nếu anh vàchị ấy chia tay, em vẫn còn cơ hội mà. Vậy mà anh còn chẳng thèm cho em cơhội để được gần anh, để yêu anh...
Ngày mai em rờiViệt Nam rồi. Không biết đến bao giờ mới gặp anh được. Thành phố Manchester,nơi từ bé em ước ao một lần được đặt chân đến, em sắp thực hiện được ước mơrồi. Nhưng nghĩ đến việc không được nhìn thấy anh, em thấy trái tim em đauquá.
Đêm qua, em mơthấy mình được gặp anh. Nhưng cũng chỉ là mơ thôi, phải không anh?
P.S: Good bye,my first love. Cho em gọi anh như vậy được không? Vì em thực sự, thực sự đãyêu anh...”
Tôi sững sờ.Tình yêu của Linh Chi dành cho tôi lớn quá. Có nằm mơ tôi cũng không thể ngờđược cô ấy vẫn dành tình cảm cho tôi nhiều đến vậy. Tại sao tôi lại ngu ngốcche dấu tình cảm của mình chứ? Tại sao lại xa Hà Nội, xa thiên thần của tôichứ. Nửa năm qua tôi đã nhớ cô ấy thế nào chứ? Nhớ đến mức phát điên lênđược. Vậy mà tôi đã làm được gì. Chỉ lặng lẽ theo dõi Linh Chi qua facebook,qua những status trên yahoo và hỏi thông tin qua anh trai cô ấy. Chỉ có vậy.Thật ngu ngốc. Giờ thì sao? Cô ấy sắp rời xa tôi thật rồi. Ngày mai thôi,Thiên thần sẽ đến một nơi rất xa, cách Việt Nam cả trăm ngàn cây số, biếtbao giờ tôi mới lại nhìn thấy cô ấy?
Quan trọng hơn,thiên thần, cô ấy chưa biết rằng, tôi cũng yêu cô ấy nhiều đến thế nào...
***
Chuyến bay SàiGòn – Hà Nội chỉ còn cách giờ cất cánh đúng 10 phút.
Tôi sẽ khôngđứng nhìn nữa. Dù là ngắn ngủi, nhưng tôi cũng sẽ về để kịp gặp Linh Chi.Tôi sẽ nói với em những tình cảm của mình. Nhất định là như vậy.
“Sài Gòn nắng ấmlắm em à. Thế nhưng anh đang rời nơi đây để về với Hà Nội, Hà Nội của chúngta. Một Hà Nội đang trong mùa đông với cái lạnh cắt da cắt thịt.
Anh đang rờinắng để về với rét.
Anh rời ánh mặttrời ấm áp để về với tiết trời hanh lạnh đến thấu xương.
Và anh...
."
Theo Xã luận