Cảm giác bất lực ùa về, anh thấy mình thật đúng như lời vợ nói: "Anh là người chồng nhu nhược!".
Anh là đồ nhu nhược, tôi chán cái cảnh này lắm rồi. Chỉ có mỗi việc
hỏi xin tiền ông bà mà anh cũng không làm được thì còn làm được cái quái
gì nữa hả? Anh muốn vợ con anh suốt đời chui ra chui vào trong cái
phòng trọ bé tí này thì anh mới sung sướng à?
- …
- Nếu thế thì được thôi, mẹ con tôi sẽ mặc kệ anh. Thân anh, anh lo!
Đã
nhiều lần vợ chồng xích mích nhưng anh không ngờ lần này chuyện lại
thành ra to tát đến vậy. Chuyện xảy ra đã hơn 1 tuần nay, vậy mà mỗi lần
bước chân về nhà, từng hình ảnh, lời nói và thái độ của vợ lúc đó lại
hiển hiện rõ mồn một trong tâm trí anh.
Cũng từng đó
thời gian vợ và con anh đi đâu không rõ. Anh hỏi ông bà ngoại thì ông
bà nói không có ở đó. Anh gọi điện đến cơ quan thì nhân viên hành chính
bảo chị xin nghỉ phép một thời gian.
Anh chị cưới nhau đã được 3
năm. Vì hai vợ chồng đều sinh ra và lớn lên ở tỉnh lẻ nên cưới nhau
xong, anh chị thuê một phòng trọ gần cơ quan chị. Từ ngày chị sinh con
thì căn phòng 16m2 không còn vui vẻ như xưa nữa.
Tiếng
cười đùa trêu chọc nhau cũng ít đi. Thay vào đó là tiếng cằn nhằn của
Linh mỗi khi chồng đi làm về muộn hay đơn giản là những khi Linh thấy
nhìn mặt chồng thấy ghét.
Hết 4 tháng nghỉ sinh, bà nội lặn lội
từ quê lên trông con cho Linh đi làm trở lại. Thời gian đầu, chị cũng
thầm cảm ơn mẹ chồng nhiều vì bà hiền lành, chịu khó, lại thương con
thương cháu hết mực. Nhưng ở đời chẳng ai có thể nói trước được điều
gì.
Con nay ốm mai đau nên số tiền dự phòng của hai vợ chồng
đều theo đó mà ra đi hết. Kèm them đó là những khoản chi không tên cũng
ngày một tăng lên, trong khi thu nhập của hai vợ chồng vốn không dư dả
gì lại vẫn dậm chân tại chỗ.
Anh
không lường trước được người vợ hiền lành ngày nào của anh lại trở
thành một người đàn bà cay nghiệt, ghê gớm và dám lên mặt chửi chồng như
hôm nay (Ảnh minh họa).
Nhiều khi nhìn các chị
trong cơ quan nay mua mai sắm, nhà cửa, xe cộ đoàng hoàng... trong khi
chị vẫn mặc đi mặc lại mấy bộ đồ từ thời chưa bầu bí mà Linh tủi thân
ghê gớm.
Bình thường không sao, hễ cứ lần nào ôm con ốm dài dài, Linh lại tự thấy chán gét bản thân và bắt đầu trách than số phận hẩm hiu của mình. Những lúc ấy, mâu thuẫn vợ chồng được dịp bùng phát và căng thẳng hơn.
Ngại
mẹ chồng, ngại hàng xóm dị nghị nên lúc đầu, mỗi khi có chuyện, Linh
lại gọi chồng ra bãi đất trống gần phòng trọ nói chuyện. Nhưng về sau,
cơn tức giận lên, chị chẳng kiêng nể hay sợ hãi gì nữa. Hễ có chuyện là
Linh “bụp” luôn tại trận làm chồng nhiều phen xấu mặt với mẹ, với láng
giềng.
Chuyện có lẽ sẽ chẳng đến lên đến “cấp độ” cao như lần này
nếu như hôm đó bà nội không về quê và Linh không rủ chị bạn thân từ
thời đại học đến phòng chơi cho đỡ buồn.
Hai chị em lâu ngày mới gặp lại nhau, ngồi tâm sự huyên thuyên đủ chuyện trên trời dưới bể. Chị bạn Linh bảo: "Dạo
này kinh tế khó khăn nên đất cát cũng rẻ hơn xưa nhiều. Sao em ngốc
thế, lấy chồng đã mấy năm nay mà không biết đường 'vận động' gia đình
hai bên tranh thủ mua lấy mảnh đất hay căn hộ chung cư cũng được. Giờ
không mua thì đến 10 năm nữa chưa chắc đã mua được nhà đâu, bởi làm gì
có chuyện giá đất bèo như bây giờ?...".
Vốn tính hay lo
lại nhìn căn phòng trọ chật chội và ẩm thấp - nơi mình chui ra chui vào
mấy năm nay, Linh càng cám cảnh hơn bao giờ hết. Nhiều lần, Linh từng
bảo chồng vay tiền mua miếng đất phòng thân nhưng chồng cứ ậm ừ mãi. Giờ
thấy chị bạn nói chuyện vậy Linh lại càng sốt ruột hơn.
Chiều
tối, chồng vừa đi làm về, Linh nhẹ nhàng kể chuyện lúc sáng xem thái độ
của chồng như thế nào. Song anh vẫn ậm ừ cho qua như mọi khi. Được đà,
Linh tuôn luôn một tràng dài:
- Số tôi khổ, lấy phải chồng nghèo
còn bất tài. Đến cái nhà không lo nổi cho vợ con thì hòng làm trò trống
gì nữa. Anh không biết ngẩng mặt lên mà nhìn thiên hạ nhà lớn nhà bé, xe
nọ xe kia ầm ầm. Nhục, nhục chưa. Đây thì chui rúc trong cái xó không
bằng cái nhà vệ sinh của người ta. Làm chồng thế à?
Chồng Linh sững người. Trong cơn giận đùng đùng, anh thẳng tay tát vợ một cái đau điếng: "Mày láo à? Cút, đi mà tìm thằng giàu nó 'ấp' cho sướng". Linh trào nước mắt, cuốn gói đồ đạc và bế con lao ra khỏi nhà.
Vợ
con đi rồi, ngồi một mình trong căn phòng chật hẹp, chồng Linh cũng
thấy đôi chút chạnh lòng. Không phải anh không biết vợ anh đang nghĩ gì,
cũng không phải là anh vô tâm
tới mức không tính chuyện an cư. Nhưng mấy lần định đề cập chuyện này
với ông bà thì gặp lúc ông ốm đi viện hoặc anh trai vay tiền chưa trả...
nên anh "rụt" lại.
Hết khó khăn này tới khó
khăn khác, anh không dám nói với vợ nửa lời vì sợ Linh buồn lại nghĩ
linh tinh. Song anh cũng không lường trước được người vợ hiền lành ngày
nào của anh lại trở thành một người đàn bà cay nghiệt, ghê gớm và dám
lên mặt chửi chồng như hôm nay.
Thấy
thương vợ, xót con nhưng trong phút chốc, làm sao anh có thể giải quyết
được cả vấn đề nhà cửa lớn lao như thế. Anh biết vợ còn yêu anh nhiều
lắm nhưng để tìm ra giải pháp cho mong muốn chính đáng đó của vợ với anh
bây giờ là chuyện vượt quá tầm tay.
Cảm giác bất lực ùa về, anh thấy mình thật đúng như lời vợ nói: "Anh là người chồng nhu nhược!".