
Nếu không, dù con đàn cháu
đống, rất có thể vẫn chỉ vợ chồng già ở với nhau. Buồn hơn nữa, người ra
đi sau - là người khổ đau nhất - phải sống một mình hoặc vào nhà dưỡng
lão. Tình cảnh ấy dường như đã là quy luật sinh tử của kiếp người không
phân biệt màu da, nguồn cội ở các nước phát triển, đặc biệt là ở Mỹ…
Rất
có thể một số nước khác ở Châu Á cũng đang đi đến quá trình này. Và tôi
ngờ rằng, chỉ dăm mười năm nữa, ở các thành phố lớn của Việt Nam như Hà
Nội, TPHCM có không ít người già cùng hoàn cảnh như người già trong
bài viết này.
…Bà Nam ít khi được free (rảnh rỗi. BT) cuối tuần vì đã từ
lâu bà làm việc trong một nhà hàng Mỹ, schedule flexible (giờ giấc không
cố định. BT), trong khi mọi người được nghỉ weekend (cuối tuần. BT) thì
có khi bà phải làm tới nửa đêm. Ông Nam là machine operator (thợ máy.
BT) nên giờ giấc ổn định, từ 7 giờ sáng tới 5 giờ chiều, mỗi ngày 9
tiếng, chưa kể 5 tiếng thứ bảy, như hôm nay. Như vậy mỗi tuần ông phải
“cưỡi” 50 tiếng. Mấy đứa con cứ cằn nhằn hoài: “Nghỉ đi ba, ba đủ credit
rồi (tín chỉ. BT), đủ tuổi hưu rồi còn gì...? Bộ ba không thấy đủ mệt
rồi sao?”.
Điều đó ông bà Nam hiểu, hiểu rõ. Sở dĩ hai ông bà còn
nấn ná làm thêm vài năm nữa là vì còn chút gánh nặng ở quê nhà: Cả hai
còn mẹ già trên 90 tuổi phải phụng dưỡng. Rồi còn anh em con cháu bạn
bè... thỉnh thoảng phải gởi tiền về giúp đỡ. Chuyện này mấy đứa con cũng
phản đối um xùm.
Bà Nam không cãi lý với đám con vì tụi nó nói
đúng, nhất là câu “ba má già rồi...”. Bà nghĩ thầm: “Trời, mình già thật
rồi sao? Mới đây mà, thời gian sao nhanh quá!”.
Buổi sáng thứ
bảy thật trong lành, yên tĩnh. Căn chung cư này phần lớn là người già ở,
vài người trẻ độc thân, thỉnh thoảng cuối tuần bà mới thấy họ “bưng”
girlfriend, boyfriend (bạn gái, bạn trai. BT) về, bè bạn tụ họp party
(tiệc tùng. BT) đêm thứ sáu hoặc thứ bảy. Những lúc ấy bà mới cảm nhận
được sự rộn ràng, đông vui. Ngoài ra, họ vô ra lặng lẽ. Vì thế, bà Nam
nghe được tiếng chim hót gần như quen thuộc mỗi ngày, thậm chí vào mùa
thu, bà còn nghe được tiếng lá rơi khẽ khàng bên ngoài cửa sổ. Hơn 20
năm rồi, ông bà Nam sống lặng lẽ với người Mỹ riết rồi cũng quen. Vì
thế, năm ngoái khi xuống San Diego dự đám cưới của thằng cháu với cái
reception (tiệc chiêu đãi. BT) 4-5 chục bàn tiệc, bà Nam kêu mệt quá,
thở không nổi, phải chạy ra ngoài.
Bà Nam vừa uống ly cà phê vừa
ăn cheerios. Tự nhiên bà thèm tô bún riêu. Vùng King of Prussia,
Pennsylvania này kiếm đỏ con mắt không thể có một tiệm ăn Việt Nam, vì
Mỹ trắng chiếm 95% dân số, phía trước là xa lộ 202 và phía sau là 422,
nhiều quán xá, restaurant, hotels, đặc biệt gần sát bên Shopping Mall
nổi tiếng, cho nên lúc buồn, bà cứ thả bộ vô trong Mall lượn qua lượn
lại chán chê rồi ngồi “cà phê một mình”.
Bà Nam nghĩ ngợi lung
lắm. Điều đó làm bà mất ngủ nhiều đêm. Bà không biết phải “binh” đường
nào cho đúng! Trước đây bà nghĩ rằng, khi các con xong đại học ra
trường, ông bà sẽ đi học trở lại, nhưng cái nợ áo cơm cứ đeo đẳng bên
mình, bà gỡ mãi không ra, thêm sức khỏe cả hai mỗi ngày một yếu đi. Có
nhiều người quen gặp bà thường nói: “Con cái của ông bà toàn là sư với
sĩ, nhà cửa thênh thang, sao không về ở với chúng nó, sao cứ chui rúc
trong cái apartment chật chội như vậy?”. Bà cười và trả lời: “Tại hai
thằng tui thích vậy mà. Có độc lập tự do thì mới hạnh phúc được chứ!”.
Các
con của bà lớn lên ở vùng Bắc Mỹ này nên ít nhiều cũng chịu ảnh hưởng
của “văn hóa bờ Đông” nên nếp nghĩ, nếp sống có phần nào khác với văn
hóa Á Đông. Bà Nam hiểu rõ chuyện này. Con cái có gia đình riêng ít khi
muốn cha mẹ ở chung và ngược lại, người Mỹ khi “tuổi đời xế bóng” không
muốn làm phiền con cái, huống hồ chi giới trẻ ở Mỹ này khi đã hơn 21
tuổi không muốn ở chung với cha mẹ. Họ có thể ở chung với roomates (bạn ở
chung phòng. BT), boyfriend hay girlfriend để khỏi bị “con mắt dòm ngó”
của cha mẹ hỏi han đủ thứ: Con đi đâu? Với ai? Mấy giờ về? Sao về trễ
quá vậy con, má ở nhà trông con hụt hơi, không ngủ được...v.v và...v.v..
Khi
mới qua Mỹ được vài năm, bà Nam đã phác họa một tương lai của ông bà
khi về già: Sau khi xong bổn phận với các con, buông bỏ công việc, ông
bà sẽ “hát câu hồi hương” về lại Sài Gòn để sống hết quãng đời còn lại,
để hưởng thụ tuổi già với quê hương làng nước, để tay trong tay “khi xem
hoa nở, khi chờ trăng lên” (Kiều), nhưng bây giờ bà đã thay đổi ý định.
Mấy
hôm nay bà Nam cứ băn khoăn về việc con gái út đề nghị ông bà retired
(nghỉ hưu. BT) đi, về ở với nó. Bà cảm động về sự ưu ái, quan tâm của
con, nhưng bà nói: “Để thư thả đã con. Giờ đây ba má còn công việc, còn
đi làm, còn lo cho mình được. Chừng nào yếu sức quá hẵng hay. Con hãy lo
cho mình đi. Con rước hai con “khỉ già” về nhà con ngồi chong ngóc đó
làm gì? Con còn phải lo lấy chồng nữa chứ?”.
Bà Nam lo ngại là
phải, vì bà nghe ngóng chung quanh việc cha mẹ ở chung với con cái đã
xảy ra nhiều chuyện đau lòng, vì bà là người sensitive (nhạy cảm. BT)
không đơn giản như người khác, bà dễ bị tổn thương. Ông Kim là người
hàng xóm ở Việt Nam với ông bà, là chủ một tiệm may lớn nổi tiếng ở Sài
Gòn là một ví dụ. Sau khi vợ mất, đứa con gái bảo lãnh ông qua Mỹ, sau
khi bán căn nhà mặt tiền ở đường Phan Thanh Giản, chia chác đồng đều cho
các con. Những tháng đầu tiên ở Mỹ thật huy hoàng đối với ông, vì ông
có chút tiền đi chơi đây đó. Tuổi già ở nhà mãi cũng buồn, ông theo mấy
ông bạn già hưu trí đi Casino chơi game cho giải khuây. Ban đầu kéo máy
5-10 đô-la, sau đó vài chục, vài trăm, thắng được đôi lần, thua lại cả
chục lần. Tiền riêng vơi dần, từ từ mang nợ. Vợ chồng đứa con gái phải
nuôi dưỡng ba năm mới xin được tiền già, nay lại thêm trả nợ cho ông nên
thằng con rể khó chịu ra mặt. Ban đầu nó cằn nhằn con gái ông, sau đó
nó nói thẳng: “Ông là đồ ăn hại!”. Ông Kim đau đớn bỏ về lại Việt Nam,
sau đó vài tháng thì mất.
Bà Nam cũng không quên được câu chuyện
của người bà con xa ở Buffalo, thành phố New York: Bà Hoa sống với gia
đình người con trai trưởng đã lâu. Mỗi năm, vì thời tiết quá lạnh, bà
làm “con chim trốn tuyết” về San Jose với gia đình con gái từ tháng 11
đến tháng 4 năm sau, khi miền Đông Bắc ấm áp vào xuân. Nhiều năm như
vậy, bà Hoa rất vui tươi hạnh phúc với con với cháu. Năm ngoái gần Noel,
bà Hoa bị bệnh phải vào bệnh viện. Sau vài tuần khám nghiệm, bác sĩ nói
rằng bà bị cancer (ung thư. BT) gan thời cuối. Người con trai trưởng từ
Buffalo bay xuống San Jose thăm mẹ và đề nghị với vợ chồng cô em gái
dọn một phòng riêng cho mẹ dưỡng bệnh. Cô con gái lo buồn vì mẹ bệnh
nặng gần đất xa trời, trong khi anh chồng thì lo chuyện khác. Anh ta thủ
thỉ với vợ: “Em à, thương má thì ai cũng thương hết. Nhưng, đưa má về ở
trong nhà mình, rủi má “đi” trong nhà này thì... nhà mình kể như mất
giá, sau đó muốn bán hay trade-in (cho thuê. BT) gì cũng khó lắm...”.
Dĩ
nhiên bà Hoa không được về nhà, mà phải “chuyển trại" từ bệnh viện sang
Nursing home (nhà dưỡng lão. BT) rồi sang “Rehab” (phục hồi chức năng.
BT) để săn sóc đặc biệt. Bà Hoa mất sau đó chỉ hơn một tuần và được giao
cho Funeral home (nhà tang lễ. BT) ở San Jose Cali chuyển bằng máy bay
về lại Buffalo.
Một cảm nhận khác mà bà Nam thấy được chung quanh
cái building này là người Mỹ về già sống lặng lẽ và chết cũng âm thầm.
Cách đây vài năm, cũng ở building này tầng 1, ông Mỹ già chết 1-2 ngày
mà không ai hay. Khi người Janitor (quản lý. BT) phát hiện ông nằm co
chết cứng trong apartment mới tá hỏa gọi Police. Hiện nay, còn bà Thelma
ở căn số 14 cùng building với bà Nam. Bà này già, già lắm rồi, cũng một
mình thui thủi. Nghe nói bà có người con gái ở Alaska và con trai ở
Florida, vậy mà bà Nam chưa bao giờ thấy họ tới thăm mẹ mình.
Có
tiếng động nhỏ sau lưng, bà Nam quay lại nhìn. À, con chim cánh đỏ quen
thuộc của bà đang đáp xuống liễn cơm khô và ngũ cốc mà bà vẫn để dưới
góc balcony cho nó. Nó đáp lên đáp xuống nhiều lần, kêu chíp chíp. Tức
thì 2-3 con khác nhỏ hơn sà xuống liễn cơm. Bà nghĩ bụng chắc là con của
nó chăng? Mấy con chim nhỏ xíu lẩm chẫm đi hẳn vào trong liễn cơm mổ
lia mổ lịa. Bà thấy vui vui trong lòng khi nhìn thấy đầm ấm tình mẹ con
của đàn chim. Vài phút sau, chừng như đã no nê, chim mẹ bay đi trước,
đàn chim con ríu rít bay theo.
Bà cũng vậy. Tuần nào cũng vậy,
ông bà lái xe qua thăm con, thăm cháu và chiều Chúa nhật hấp tấp chạy về
cho cuộc “chạy đua nước rút” sáng thứ hai hôm sau. Bà nghĩ ai cũng có
một cuộc đời riêng, một cách sống riêng, miễn là cách sống đó, mỗi người
thấy là đúng cho mình. Bà vẫn nói với mọi người: “Tui vậy là được rồi”
Trong
một tương lai gần, chừng vài năm nữa, ông bà chắc sẽ nghỉ hưu. Chừng đó
không biết phải sống ra sao, hoặc về ở với con, hoặc cứ sống một mình, ở
luôn với miền Đông Bắc lạnh giá này, hay chọn cho mình nơi ấm áp hơn
như ở Cali, Texas hay Florida? Bà nghĩ tới những người già chậm chạp với
cái walker (khung hỗ trợ người già đi lại. BT) bà thường gặp ở nơi làm
việc, hay ngồi xe lăn ở dọc đường, những đôi mắt xa vắng buồn bã thất
thần hướng về nơi xa xăm nào của những người già trong viện dưỡng lão,
những bước chân run rẩy, những bàn tay vụng về rơi vãi thức ăn phải cần
người đút bón... Những giọng nói yếu ớt, nói không ra hơi, những thân
xác lụi tàn. Bà Nam biết mình đang trên đường đi tới những cái view
(hình ảnh, cảnh tượng. BT) đó.
Bà Nam nghĩ thầm: “Ba bốn chục năm
rồi còn gì, biết bao nhiêu là cơ cực? Và, bà nghĩ thêm, sao mình không
được như những cánh chim kia nhỉ?”.