Gần
đây, cụ bà Tôn Lương Ngọc, 91 tuổi, đã chính thức đến sống tại nhà anh
Thành Chính Binh cách nhà cụ khoảng 10-20 km. Vợ chồng anh gọi cụ là mẹ
và luôn tận tụy chăm sóc cho cụ, dù chính anh Thành đã gây ra cái chết
cho con trai duy nhất của cụ bà.
Trên thực
tế họ không hề có quan hệ huyết thống với nhau, chưa kể đến trước kia
mối quan hệ của họ còn từng bị ngăn cách bởi sự thù hận. 9 năm trước,
trong một bữa ăn, anh Thành đã nhỡ tay đánh ngã con trai duy nhất của bà
Tôn dẫn đến tử vong. Từ đó bà Tôn đã mất đi chỗ dự tinh thần và trụ cột
kinh tế duy nhất của mình.
Sau khi
chịu sự trừng phạt của pháp luật, anh Thành đã tự mình chuộc tội, bồi
thường cả về vật chất lẫn tinh thần gấp nhiều lần so với thỏa thuận cho
bà cụ. 9 năm nay, anh thường xuyên vượt đoạn đường gần hai chục cây số
để mang tiền, lương thực, thức ăn cho bà Tôn, thay bạn chăm nom, phụng
dưỡng bà.
Năm
ấy, Tòa án đã phán quyết anh Thành 3 năm tù giam và 5 năm tù treo. Vợ
anh Thành khi đó đã cố gắng đi dò hỏi và biết được rằng người bạn mà
chồng mình nhỡ tay hại chết còn một mẹ già 82 tuổi và đứa con 12 tuổi.
Bà Tôn cho
biết, bà vốn không có con, năm Vương Minh Toàn 16 tuổi, bà đã nhận nuôi
cậu, hai mẹ con sống với nhau được hơn chục năm. Khi ấy gặp vợ anh
Thành, bao kí ức về con trai mình ùa về, bà đã rất đau khổ và oán giận
nên có những thái độ không tốt với cô. Sau khi bị bà từ chối thăm hỏi,
cô Thành vẫn kiên trì tiếp tục đến nhiều lần nữa, kể rõ ngọn ngành sự
việc “nhỡ tay” của chồng mình, mang cả kết quả điều tra của cảnh sát đến
chứng minh với bà, bà cụ mới nguôi dần nỗi hận.
Sau nhiều lần cô Thành đến nhà bà Tôn, kể cho bà nghe những khó khăn của gia đình mình, bà cụ xin Tòa án xem xét giảm nhẹ tội cho anh Thành. Từ đó, anh Thành đã thề khi mãn hạn tù nhất định sẽ chăm sóc mẹ và con của bạn mình thật tốt.
Anh Thành nhớ lại: Ngày 20/8/2007, anh được ra tù. Ngay lập tức anh đến thăm bà Tôn, hứa rằng sẽ coi bà như mẹ ruột, coi con của bạn như con ruột và sẽ dốc lòng chăm lo cho họ. Từ ngày hôm đó, vợ chồng anh Thành bắt đầu gọi bà Tôn là mẹ. Ban đầu, bà Tôn nhất định không chấp nhận, mặc dù đã tự mình xin giảm án cho anh Thành nhưng nỗi đau trong bà vẫn chưa nguôi, bà không muốn trở thành người nhà của kẻ đã giết hại con mình.
Họ tôn trọng ý kiến của bà cụ, nhưng anh Thành vẫn thường xuyên đi 20 cây số để mang tiền, đồ ăn cho bà cụ. Dần dần cũng được bà chấp nhận.
Vào trưa
ngày 21/7, phóng viên đến thăm gia đình khi họ chuẩn bị ăn cơm trưa. Bên
chiếc bàn nhỏ, gia đình 4 người: bà Tôn, vợ chồng anh Thành và đứa con
18 tuổi cùng nhau vui vẻ cười nói, ăn cơm. "Mẹ không ăn trứng hấp đâu
các con cứ ăn đi”; “Mẹ gắng ăn đi ạ, món này rất tốt cho sức khỏe của
mẹ”. Cứ thế, những đứa con cứ liên tục gắp thức ăn vào bát của bà cụ.
Anh Thành
chia sẻ, thu nhập gia đình anh mỗi tháng chỉ tầm 2000 tệ (khoảng 7 triệu
VND), còn chu cấp cho 2 đứa con đang đi học ở Trùng Khánh, vợ ở nhà làm
nông cũng không có thu nhập gì nhiều nên nhà cửa, cuộc sống đơn giản
như vậy là anh thấy mãn nguyện rồi. Xong bữa, anh Thành lại đỡ mẹ vào
phòng nghỉ. Khung cảnh gia đình ấm áp như vậy thật không ai nghĩ rằng họ
đã từng là kẻ thù.
“Tôi năm
nay cũng 91 tuổi rồi, sang năm thằng Vương Minh Toàn nhà tôi mất cũng
được 10 năm rồi. Gần chục năm nay, đều nhờ Thành Chính Binh phụng dưỡng
tôi, sinh bệnh cũng là vợ chồng nó lo chữa trị, chăm sóc. Chúng nó đôi
với tôi tốt như với mẹ ruột vậy”, bà cụ cho biết.
Theo Khánh Chi (aFamily.vn/Trí thức trẻ)