Bạch công tử Lê Công Phước (George Phước) vốn là quý tử của ông Đốc phủ Sủng, một quan chức giàu có nên được cưng chiều từ nhỏ. Lớn lên, Lê Công Phước trở thành tay ăn chơi bậc nhất với nhiều giai thoại còn lưu lại đến tận bây giờ. Sau này, người thân cũng như những người trong dòng họ Lê Công Phước lần lượt qua đời, chỉ còn lại gia tộc người con nuôi của ông Đốc Phủ Sủng hiện vẫn sinh sống và trông nom phần mộ của họ Lê. Ông chính là Sáu Hiệp (cháu nội ông Nguyễn Hoàng Phi, con nuôi của Đốc Phủ Sủng) - nhân chứng liên quan mật thiết với những tích ăn chơi của George Phước nổi danh vùng Chợ Gạo một thời.
Theo ký ức của ông Sáu Hiệp, người đời đặt biệt danh “Bạch công tử” cho ông Phước là để phân biệt với “Hắc công tử” ở Bạc Liêu. Và cũng bởi, George Phước có nước da trắng trẻo, thư sinh, phong thái luôn ung dung, đĩnh đạc. Trong những câu chuyện ông Nguyễn Hoàng Phi kể lại cho con cháu, giai thoại ăn chơi nức tiếng mà người đời đồn đại về Bạch công tử hoàn toàn có thật, nhưng vẫn chưa đủ. Ông Sáu Hiệp hồi tưởng, George Phước là con trai thứ tư của Đốc Phủ Lê Công Sủng, được triều đình nhà Nguyễn cho giữ chức Quận trưởng quận Châu Thành (Mỹ Tho), sau đó được chuyển về làm Quận trưởng vùng Chợ Gạo.
Lúc bấy giờ, ở huyện bên có con của ông Đốc phủ Bạc Liêu tên là Trần Trinh Huy, tức Hắc công tử cũng “dòm ngó” qua đất Tiền Giang, ưng ý cô đào xinh đẹp Phùng Há. Tức khí vì bị công tử nơi khác theo đuổi “bóng hồng trong mộng” của mình, Bạch công tử liền giở trò khoe mẽ. Ông mời Hắc công tử về Mỹ Tho để xem tuồng hát do mình lập ra, ngụ ý rằng đã mời được người đẹp về đội của mình.
Vở diễn bắt đầu, cô đào Phùng Há bước ra sân khấu với giọng ca ngọt lịm. Hai vị công tử “Hắc – Bạch” ngồi bên nhau ở hàng ghế đầu vỗ tay tán thưởng. Những câu vọng cổ da diết trong vở cải lương Lữ Bố - Điêu Thuyền vừa dứt, mọi người đổ xô lên tặng hoa cho người đẹp. Lúc đó, hai vị công tử mới nhận ra mình chưa kịp chuẩn bị gì, họ lập tức rảo bước lại phía hàng bán hoa bên trong sân khấu. Bạch công tử vừa cầm bó hoa và quà trên tay thì Hắc công tử rút 5 đồng ra trao cho người bán hàng để mua lấy món quà đắt giá. Thế nhưng, Hắc công tử chưa kịp trao tay thì tiền bỗng bị rơi xuống nền nhà. Trong ánh đèn mờ ảo của rạp hát, thấy vị công tử đang loay hoay tìm kiếm, Bạch công tử nở một nụ cười tinh quái nhìn cô Phùng Há đang dõi theo chờ đợi mình, liền rút ra tờ giấy bạc 20 đồng đốt thành “ngọn đuốc” soi cho Hắc công tử tìm tờ giấy bạc đánh rơi.
Biết mình bị “quê” vì tay Bạch công tử chơi “khăm” trước mặt người đẹp, sau đêm nghe hát trở về Bạc Liêu, Hắc công tử không đêm nào ngủ được mà nghĩ cách “trả đũa”. Một thời gian sau, đáp lại “ân tình” của vị công tử vùng chợ Gạo, Hắc công tử ngỏ lời mời “tình địch” về Bạc Liêu thăm thú. Đúng 9h sáng, chiếc xe hơi của Bạch công tử dừng kêu kít một tiếng trước nhà ông Đốc phủ Bạc Liêu. Hắc công tử vẻ mặt tươi cười ra tiếp đón cùng nhiều vị công tử con quan chức ở đây. Tiệc ăn sáng bắt đầu, món chè táo xọn, đặc sản của xứ Bạc Liêu được dọn ra khai vị đầu tiên. Nồi chè được bắc lên chiếc bếp nhỏ đặt giữa bàn.
Trước sự chứng kiến của mọi người, Hắc công tử trên tay cầm một xấp tờ giấy bạc rồi thản nhiên châm lửa đốt cho vào bếp lửa nấu chè. Xấp giấy bạc có mệnh giá 10 đồng Đông Dương trong chốc lát đã hóa thành tro trước sự ngỡ ngàng của quan khách dự tiệc. Giá trị lượng tiền mà Hắc công tử đã đốt ước tính gấp mấy chục lần mà Bạch công tử đã “chơi khăm” trước đó. Biết mình bị chủ nhà “chơi lại” nhưng Bạch công tử vẫn giữ thái độ ung dung, điềm tĩnh và tiếp tục thưởng thức món “khai vị đặc biệt” này. Còn Hắc công tử thì nhìn đối thủ một cách đắc thắng, như đã đòi được món nợ trong rạp hát ngày nào.
Thế nhưng về sau, cô đào Phùng Há lại chọn yêu Bạch công tử chứ không phải là Hắc công tử. Điều này luôn làm cho hai công tử “trọc phú” hai tỉnh tìm cách thắng bằng được người kia trong những cuộc “chơi trội” không bờ bến.