Tôi luôn được chị em ưu ái gọicho cái tên người đàn ông mẫu mực trong công ty. Tôi lập gia đình muộn mằn, khiở tuổi 35. Nhưng cuộc hôn nhân của tôi không hề suôn sẻ như đáng lẽ nó phải thế.
Tôi gặp vợ mình khá tình cờ, khiem vào cơ quan tôi thực tập. Ngày đầu tiên em đến công ty, và tôi tình cờ gặpem, ngay từ lần đầu, tôi đã có đôi chút cảm tình về sự dịu dàng và chân thànhcủa em. Nhưng điều khiến tôi sâu nặng hơn là em chủ động tiến gần đến bên tôi.
Tôi và em làm việc cùng công ty,cùng phòng với nhau, tôi thường bảo ban em trong công việc và hết giờ làm tôiđưa em ra bến xe bus. Thương em đi lại vất vả, tôi tình nguyện đưa đón em mỗingày. Thời gian cứ trôi đi. Và tình yêu của tôi cứ lớn dần, càng ngày tôi thấymình càng yêu em nhiều hơn.
![]() |
Ảnh minh họa |
Thỉnh thoảng em làm tôi buồn,chúng tôi lại giận nhau, nhưng chẳng bao giờ giận nhau được nửa ngày cả. Khi tôingỏ lời yêu em, em cũng thổ lộ em yêu tôi. Được làm người yêu của em, tôi cònnhớ như in cảm giác hạnh phúc suốt mấy tháng liền.
Ra trường em làm việc tại vănphòng Bộ lớn. Đám cưới của chúng tôi tổ chức một năm sau đó. Cuộc sống hạnh phúcsuốt 3 năm đầu, khiến tôi lúc nào cũng như trên mây. Tôi yêu vợ, và con gái nhỏcủa mình hơn tất cả. Nhưng một năm trở lại đây thì nặng nề hơn đeo chì.
Một ngày làm việc của tôi tất tảkhông kém gì mấy chị em, sáng 6h dậy đi làm. Đến công ty là cắm đầu với mấy đơnhàng, lo tổ chức công nhân sản xuất, lo sửa chữa máy móc, kiểm tra chất lượng…vô khối việc. Buổi chiều 4h tôi lo chạy về đón con, đi chợ lo bữa tối… Vì thế màchị em phong cho tôi danh hiệu người đàn ông mẫu mực.
Hai vợ chồng tôi đồng lương khôngphải cao, lương tôi chi tiêu đủ thứ trong nhà, hai bên nội ngoại, trả góp ngânhàng. Vợ tôi lương được 5 triệu đồng nhưng chỉ đủ cho cô ấy chi tiêu cá nhân.Chuyện thuê người giúp việc không phải là dễ.
Tôi là đàn ông, tôi cũng biết rõlà như thế. Nhưng vợ tôi đi làm về muộn, ít nhất 6h tối mới về và tất nhiên làcó lý do hợp lý. Cô ấy làm việc tại một văn phòng Bộ lớn - oách lắm – còn tôichỉ là một doanh nghiệp nhỏ. Hơn nữa, cô ấy đi làm về là kêu mệt, về muộn khôngqua chợ được thì đương nhiên chuyện tạt qua chợ mua thức ăn là tôi làm, đón concàng là việc đương nhiên hơn. Thời gian đầu vì thương vợ, mà tôi vui vẻ nhậnnhiệm vụ, nhưng càng về sau, vợ tôi càng ỷ thế, con đã có tôi chăm nên đi vềcàng muộn hơn. Việc nhà cũng ít khi mó tay vào.
Vợ tôi chả phải đoan chính gì chocam. Cách đây một năm cô ấy từng phản bội. Chính mắt tôi bắt gặp cô ta và cùnganh đồng nghiệp ấy đèo nhau tình tứ. Cô ấy thú nhận có cảm tình với anh ta nhưngchưa đi quá giới hạn. Cũng vì xót con mà tôi tha thứ khi cô ấy hứa sẽ chấm dứt.
Lần này tôi lại linh cảm khônghay, để minh chứng cho linh cảm của mình là sai, tôi có dùng phần mềm keylog ghilại thao tác bàn phím tại nhà. Nhưng điều tôi mong không hề có, mà tôi chỉ nhậnđược cái bẽ bàng của người đàn ông thừa canxi... Không ít ba lần tôi phát hiệnra những điều không hay. Để khẳng định tôi còn in list điện thoại vì điện thoạinày do tôi thanh toán thì cũng phải có 5 cuộc cho số điện thoại đó 10 phút trởlên.
Khi nhìn thấy những bằng chứngtrên bàn, vợ tôi một mực phủ nhận. Cô ta đưa ra hàng loạt các lý do có liên quanđến công việc, hay uống rượu say nhưng tôi biết đó chỉ là nói dối. Thấy tôikhông tin, vợ tôi quay sang van xin, doạ đưa con ra ngoài thuê nhà, xin học bổngđi du học đưa con đi rồi ở luôn nước ngoài. Tôi biết vợ tôi không thể ra ngoàisống được, với đồng lương của cô ấy không đủ nuôi cô ấy huống hồ nuôi con. Khôngnhững thế cô ấy còn đòi tự tử…
Cái tôi cần là sự thành thật của vợ. Tôi đã quá mệt mỏi. Tôi không thể tâm sựvới bạn bè. Đây là sự xấu hổ.
Theo VietNamNet