Tôi công nhận, tôi là một tên đàn ông khốn nạn khi đã phản bội
lại người vợ từng chia sẻ khổ cực với mình suốt 7 năm. Nhưng tôi nghĩ,
đàn ông ai chẳng có lúc lạc đường, sao vợ tôi lại cố chấp hành hạ tôi
như vậy?
Tôi và vợ từng yêu nhau suốt 4 năm đại
học. Sau đó chúng tôi cưới nhau khi biết em có bầu. Nhà hai đứa đều
nghèo nên chỉ tổ chức tiệc nhỏ gọn. Cuộc sống sau hôn nhân với chúng tôi
không dễ dàng chút nào.
Vợ tôi vì không xin
được việc làm nên chỉ ở nhà, nhận tách và lột vỏ hạt điều kiếm ít tiền
mua gạo. Còn lại mọi chi tiêu đều dồn lên mấy đồng lương ít ỏi của tôi.
Ngày đó, thiếu thốn nhưng chúng tôi vẫn rất hạnh phúc.
Từ
khi con trai tôi ra đời, mọi chi phí lại tăng lên gấp bội. Tôi quay
cuồng trong công việc cơ quan lẫn việc làm thêm. Cuối cùng, vì không chú
tâm nên tôi đã làm thất thoát một số tiền lớn của công ty và bị buộc
thôi việc ngay.
Vợ tôi thì vẫn lo con nhỏ, rồi
cặm cụi nhận quần áo về sửa thêm kiếm tiền phụ giúp tôi. Những ngày vác
hồ sơ đi xin việc lại chắc chẳng bao giờ tôi quên được. Mà lạ thay,
nghèo khổ, túng thiếu, thất nghiệp, nợ nần nhưng vợ chồng tôi luôn sát
cánh, động viên nhau cố gắng chứ không gây sự, cãi nhau lấy một lần.

Khi con trai đầu được 6 tuổi, vợ tôi tiếp tục sinh cháu thứ 2. Và lần này, tôi đã phản bội vợ. (Ảnh minh họa)
Rồi
tôi không đi làm cơ quan nữa mà tự vay mượn tiền mở một cửa hàng nhỏ.
Ban đầu là nhận sửa chữa, hàn sắt thép. Công việc khấm khá, tôi bắt đầu
thuê người làm thêm. Càng lúc, tôi càng kiếm được nhiều tiền. Cuộc sống
gia đình cũng khấm khá dần lên.
Khi con trai đầu được 6 tuổi, vợ tôi tiếp tục sinh cháu thứ 2. Và lần này, tôi đã phản bội vợ.
Mang thai đứa thứ 2, không hiểu sao vợ tôi nghén dữ dội, lại bị động thai liên tục. Tôi buộc phải nhịn chuyện đó để bảo vệ con.
Một
lần, anh bạn cũ rủ tôi đi nhậu. Quán nhậu này lại rất khác lạ, có những
cô gái sẵn sàng nhào vào người, ôm ấp, sờ mó tôi. Khát tình, lại bị
kích thích bởi sự lạ lẫm, tôi rủ một cô “mắt xanh môi đỏ” vào nhà nghỉ
trong đêm đó.
Cứ thế, khi nào có nhu cầu, tôi
lại hẹn gặp cô nàng và còn thử qua rất nhiều cô gái khác. Đôi lúc, tôi
cũng tự trách, dằn vặt bản thân ghê gớm vì cảm thấy có lỗi với vợ. Nhưng
tôi không cưỡng lại được sự hấp dẫn từ những cô nàng có kĩ năng giường
chiếu vượt trội vợ tôi.
Đến một hôm, tôi đi về
và tá hỏa khi thấy nhà cửa vắng tanh, dù khi này đã gần 12 giờ đêm. Tôi
gọi điện cho vợ thì không liên lạc được. Lùng sục khắp nhà tìm vợ, tôi
bàng hoàng nhận thấy mọi thứ liên quan đến vợ con mình đều biến mất.
Trên bàn chỉ còn một tờ đơn li hôn.
Ngay lập
tức, tôi đến nhà bố mẹ vợ vì tôi biết, ngoài về đó thì vợ tôi không thể
đi đâu được. Đêm đó, tôi phải quỳ trước bố mẹ vợ mà xin lỗi từng người
và cầu xin vợ tha thứ. Tôi cũng kí vào bản cam kết không qua lại với gái bán hoa nữa thì vợ tôi mới chịu về.

Từ hôm đó đến nay, chúng tôi cứ gượng gạo, đến nói chuyện cũng khó khăn. (Ảnh minh họa)
Nhưng
cũng từ đó, em đối xử với tôi hoàn toàn khác hẳn trước đây: lạnh nhạt,
chán nản. Biết vợ giận mình và bị tổn thương nên tôi tìm mọi cách bù đắp
cho em. Tôi làm hết việc nhà, cấm tiệt bản thân đi nhậu, đi chơi. Tôi
giao việc ở cửa hàng cho người làm rồi quanh quẩn bên vợ suốt ngày.
Nhưng
hình như tôi có làm gì cũng không hể khiến em yêu tôi được nữa. Những
lần đầu, tôi đụng vào thì em nằm im, nhắm mắt rồi để tôi muốn làm gì thì
làm. Rồi một lần, tôi cố kéo dài màn dạo đầu để vợ có thể hòa nhập
được. Chẳng ngờ, em đứng dậy, rút ví lấy tờ 200 ngàn đưa tôi rồi bảo tôi
cút khỏi nhà, đi mà kiếm gái bán hoa. Em kinh tởm mấy trò đó.
Tôi chết sững trước hành động và lời nói của vợ. Từ hôm đó đến nay, chúng tôi cứ gượng gạo, đến nói chuyện cũng khó khăn.
Tôi
biết tôi sai, nhưng tôi cũng là đàn ông, cũng có lúc sai lầm. Sao vợ
tôi không hiểu mà cứ hành hạ tôi thế này. Giờ tôi nên chọn cách buông
xuôi, chia tay vợ cho nhẹ lòng hay tiếp tục cố gắng trong chán nản đây?
Theo Trí Thức Trẻ