Mỗi cây mỗi hoa mỗi nhà mỗi cảnh, tôi xinviết ra những lời mà tôi đã giấu kín trong lòng từ lâu. Mong sao tôi nhẹlòng băn khoăn và bớt nghĩ về anh. Để tôi quên anh và đón nhận được tìnhcảm khác đến với mình. Nhưng những người khác sau này đến với tôi liệucó toan tính về tôi?

Tôi sống trong một gia đình nghèo vật chất nhưng giàu tình cảm. Bố mẹtôi rất thương nhau. Nhìn bố mẹ, tôi cũng ao ước được gia đình hạnh phúcnhư gia đình mình. Tuổi thơ tôi êm đềm cho đến khi 5 tuổi, cột mốc đánhdấu đầu tiên khi tôi bị quấy rối tình dục. Đó là anh hàng xóm hơn tôi 8tuổi. Khi bố mẹ tôi đi vắng, cũng bình thường hai anh em chơi với nhau.Chơi trốn tìm, tôi chạy đi và anh đã tìm được tôi. Anh đã kéo quần tôixuống nhìn rồi lại kéo như cũ. Và anh bảo đừng nói với ai.

Phải chăng người đàn ông nào cũng quan trọng chuyện trinh tiết?

Ảnh minh họa

Lớp 11, tôi quen người yêu đầu tiên của tôi.Anh nhà gần nhà họ hàng tôi ở quê. Tình yêu đầu thường là đẹp nhất.Nhưng thực sự tôi thấy khác. Tết tôi về nhà anh chơi. Sang gia đình nhàchị gái anh và anh cũng đã uống chút rượu. Anh đưa tôi lên ban công nhàanh bảo lên ngắm sao. Thực sự tôi cũng không nghĩ gì, ai ngờ đó cũng bắtđầu những sóng gió trong tôi. Anh nằm đè lên người tôi như một tảng đákhiến tôi suýt ngạt thở và anh cũng đã kéo quần tôi xuống mặc kệ tôiphản đối. Tôi đã thực sự hoảng hốt.

Nhưng sức tôi làm sao mà đối lại được. Đây đâu còn là người yêu tôi, khianh hùng hục như con thú hoang đòi hỏi những gì anh muốn. Khi hiểu ramọi chuyện thì nước mắt tôi chảy dài. Xấu hổ với mọi người gia đình anhnên tôi không dám to tiếng.

Về nhà thấy đau và có vết đỏ ở đáy quần chíptôi cứ nghĩ mình đến ngày. Mãi sau này tôi mới biết được mình đã bị ráchmàng trinh. Sau đó tôi quyết định đánh dấu chấm hết cho mối tình đầu củatôi. Anh đã van xin tôi nhưng tình cảm trong tôi đã nguội lạnh. Đến bâyđã mấy năm trôi qua, năm nào anh cũng tỏ vẻ quan tâm tôi, nhưng tôi đềugạt bỏ. Thực sự tôi thấy sợ anh.

Thời gian trôi qua, vết thương cũng đã lành. Năm thứ hai sinh viên, bạntôi mai mối nên tôi quen và yêu anh - người yêu thứ hai của tôi. Anh rấtlãng mạn. Lần hẹn đầu tiên anh tặng tôi một bông hồng đỏ. Tính tôi thíchvăn thơ lãng mạn nên tôi yêu anh lúc nào không hay. Gần tết anh hẹn tôiđi chợ hoa. Hôm đó trời ấm rồi lạnh bất chợt. Anh bảo anh lạnh quá vàonhà nghỉ đỡ lạnh một chút rồi về. Tôi cũng thương anh lạnh nên cũngkhông mảy may suy nghĩ gì. Phải chăng tôi quá ngây thơ?

Và cũng thật kinh tởm. Anh làm chuyện đóvới tôi, tôi đã cự tuyệt nhưng thân hình bé nhỏ của tôi không sao chốngcự nổi. Và tôi buông xuôi. Không thấy giọt máu hồng anh cũng hỏi tôi,nhưng tôi chẳng biết phải nói thế nào. Và tôi im lặng. Tết năm đó anhcũng dẫn tôi về nhà ra mắt nhưng rồi anh ít quan tâm tôi hơn. Tình cảmcủa anh nhạt dần.

Tôi cũng quá mệt mỏi kiểu hờ hững của anh. Anh đánh tin bóng gió với tôiqua bạn bè bảo tôi là bố mẹ anh phản đối vì tôi ít mồm miệng. Tôi cũngim lặng không nói gì cho đến một ngày tôi đi học về tận mắt tôi thấycảnh anh đón cô gái khác đi học về như ngày trước anh đưa đón tôi đihọc. Mắt tôi nhòe đi khi nhìn thấy cô gái đằng sau chính là cô bạn thủacấp ba của mình. Anh lấy số cô ấy chính trong điện thoại của tôi. Tôinhìn hai người ấy và anh không dám nhìn mặt tôi.

Thất vọng về anh, tôi nuốt nước mắt vàotrong và nói lời chia tay với anh. Như chỉ đợi câu nói của tôi, anh lặngyên không nói gì. Mãi về sau này anh nói cho tôi một câu mà tôi cho làtủi nhục nhất. Anh bảo: "Khi yêu đừng cho người ta đạt được mục đích quádễ dàng". Thời gian trôi qua, vết thương lòng cũng đã nguôi ngoai điphần nào. Đến bây giờ anh vẫn gọi điện về nói chuyện với tôi nhưng mỗilần nghĩ về chuyện cũ là tôi không thể chịu nổi.

Tưởng sẽ không yêu được ai nữa, nào ngờ run rủi thế nào tôi quen anh.Lần này tôi nghĩ là duyên số thực sự. Anh đẹp trai và tốt bụng. Anh cóđôi lông mày rất đẹp, ẩn dưới đó là đôi mắt buồn. Anh rất lạnh lùng vàít khi cười. Nhưng mỗi khi gặp tôi anh thường nhoẻn miệng cười. Nụ cườianh rất duyên kèm theo chiếc răng khểnh. Mỗi khi anh cười đôi mắt lónglánh.

Lần thứ ba này tôi mới cảm nhận được sự hạnhphúc của tình yêu. Và chuyện gì đến cũng đến. Anh hỏi tôi đây không phảilà “lần đầu tiên” phải không. Tôi cũng im lặng. Hạnh phúc với tôi vẻnvẹn chỉ có thế. Anh quan trọng trinh tiết. Và tôi với anh cũng rời xanhau cho dù tôi vẫn còn rất yêu anh. Trong giấc mơ tôi thấy tôi và anhôm nhau khóc không nói gì. Đến khi thức dậy gối tôi ướt từ bao giờ.

Những người đàn ông đều lần lượt đến và đi như thế. Đến bao giờ tôi mớicó hạnh phúc của riêng mình khi người con trai nào cũng quan trọngchuyện trinh tiết?

Theo aFamily