Chồng tôi nói mẹ làm gì vậy thì bà bảo hành động đó là thay lời muốn nói. Rồi bà chửi tôi không có đầu óc, không biết suy nghĩ này nọ.
Tôi năm nay 27 tuổi, đã có chồng và sống cùng mẹ chồng. Nhà chồng tôi chỉ có hai mẹ con.
Từ
khi quen nhau, anh không hỏi về gia cảnh của tôi nên tôi cũng không tìm
hiểu về gia đình anh. Nghe mẹ anh kể rằng ba anh qua đời từ khi anh còn
nhỏ. Hai mẹ con sống cũng vất vả. Anh cũng chịu khó vừa làm gia sư vừa
học đại học. Còn gia đình tôi cũng vất vả. Ba mẹ không đủ điều kiện cho
ăn học nên tôi được bác tôi nuôi ăn học.
Lấy
chồng, vợ chồng tôi và mẹ chồng sống cùng một nhà. Nhà chồng tôi cũng
không có gì cho chúng tôi hết. Chúng tôi đang sống trong ngôi nhà thuê,
tiền chi tiêu do chúng tôi tự lập. Lúc đầu cuộc sống cũng khó khăn, sau
cũng đỡ hơn và vợ chồng tôi bắt đầu sắm sửa những vật dụng trong nhà.
Đầu tiên là thay nồi cơm mới tốt hơn, tới đổi tivi, tiếp đến là tủ lạnh
rồi máy giặt. Tất cả mọi tứ đều do chúng tôi tự lập kiếm tiền sắm sửa.
Mẹ chồng
tôi là mẫu người thích cái đẹp bề ngoài. Bản thân bà luôn mặc quần áo
sáng màu và không hợp với tuổi. Đã 60 tuổi rồi, tối tối và còn đánh kem
dưỡng da, đắp mặt nạ này nọ. Còn tôi thì không. Tôi là mẫu người thích
cái chất bên trong, chủ yếu là tâm hồn đẹp. Còn vẻ bề ngoài gọn gàng
sạch sẽ là được. Cho nên đi mua sắm cái gì tôi cũng để ý đến chất lượng
tốt.
Đi sắm đồ gì trong nhà, mẹ chồng tôi cũng
đòi đi theo. Bà với con trai để mẹ đi và mẹ lựa. Nhưng thực chất mẹ
chồng tôi có biết gì về công nghệ, về máy móc thiết bị đâu. Thế mà lúc
nào bà cũng làm như mình hiểu biết lắm. Hơn thế, bà chỉ nhìn được vẻ bề
ngoài thôi chứ có biết gì đâu. Mỗi lần đi ra ngoài mà ba người cùng đi
thì tôi là người phải lủi thủi đi một mình. Chồng tôi chở mẹ anh. Tôi
nghĩ thấy buồn quá nên không muốn nói chuyện.
Tôi
là người ít nói và hay suy nghĩ. Còn mẹ chồng là người nói nhiều và hay
nói nhưng không để ý suy nghĩ sâu xa. Tôi nghĩ sao bà không nói kiểu
như: Mẹ biết chúng con tự lập làm ăn được mẹ mừng, giờ chúng con muốn
sắm sửa gì thì cân nhắc sao cho tiện là được. Ba cái máy móc thiết bị
hiện đại mẹ không biết. Giá mà mẹ chồng nói được như vậy thì cuộc sống
chúng tôi sẽ tốt hơn nhiều. Nhưng đằng này cái gì bà cũng muốn can thiệp vào, mà làm cái gì cũng muốn làm theo ý mình, không vừa lòng là bà nói này nói kia.

Còn
chồng tôi lúc nào cũng mẹ mẹ. Anh cũng quan tâm tới tôi nhưng tôi không
chịu nổi cảnh hai mẹ con anh quan tâm đến nhau nhiều như vậy. Phải
chăng tôi là người vợ, người con dâu ích kỷ? (Ảnh minh họa)
Mẹ
chồng tôi làm tất cả mọi thứ cho chồng tôi từ việc nhỏ nhất. Con trai
ăn xong, bà rót nước cho uống. Bà thường xuyên xếp tủ quần áo cho chồng
tôi. Nói chung rất nhiều chuyện mà tôi cảm thấy bà không nên làm. Ngày
xưa ở hai người thì khác. Giờ con trai bà đã có vợ rồi mà bà vẫn quan
tâm đến con trai vậy.
Mọi ngày tôi hay pha sữa
cho chồng uống trước khi đi ngủ. Hôm đó tôi mệt quá nên ngủ quên chưa
pha. Chồng tôi hỏi, thế bà lại pha. Lần sau bà còn hỏi anh có uống sữa
không mẹ pha. Lúc đó có tôi ở đó nữa, tôi không biết mình nên nghĩ gì
nữa.
Có bữa cơm,
tâm trạng con dâu mọi người cũng biết rồi đó. Khi ăn uống, con dâu gắp
cái nào ăn cái đó đâu thể đảo qua đảo lại rồi gắp cái mình thích. Anh là
người rất thích ăn cái nên khi ăn canh, lúc nào anh cũng vớt hết phần
cái ăn. Bữa đó anh ăn đã gần xong, thấy còn ít canh, anh chan nước ăn và
còn để lại cái. Mẹ anh thấy vậy nói anh vớt ăn hết đi. Mà thật từ đầu
bữa cơm đến cuối bữa tôi nào ăn được nhiều đâu nên tôi biết chồng cố ý
để dành cho tôi. Lúc đó anh trả lời mẹ là anh nhường cho người khác. Tôi
nghe vậy cũng không thèm ăn luôn.
Ăn xong
trong tủ lạnh còn mấy quả vải lúc trưa ăn vẫn còn. Vừa ăn cơm xong mẹ
bảo anh còn mấy quả vải vào ăn đi kìa. Tôi nghĩ bà làm như sợ tôi ăn hết
phần của con trai bà hay sao mà nói như vậy chứ. Tôi cảm thấy rất buồn
không biết phải làm sao nữa. Cứ buồn là tôi lại ít nói và không cười.
Có
chồng mà những lúc đi chơi đâu đó tôi phải đi một mình. Rồi tôi phải
chia sẻ chồng với mẹ chồng tôi nữa. Tôi cũng hiểu là bà chỉ có một mình
anh, nhưng giờ anh đã có vợ rồi thì bà phải cư xử khác đi. Bà quan tâm
anh quá mức, tôi có nói thì bà bảo trong lòng bà anh lúc nào cũng bé
bỏng. Biết là cha mẹ thương con nhưng phải chấp nhận con đã trưởng thành
rồi, việc gì đáng thì làm không thì thôi, để con trai còn biết mà chăm
sóc gia đình riêng của vợ con mình nữa chứ.
Như hôm chủ nhật rồi tôi bị ốm, sáng không dậy nổi để nấu cơm. Mẹ chồng tôi đi chợ về thấy con dâu
chưa dậy, thế là bà làm ầm lên, lia mâm ném tùm lum. Chồng tôi nói mẹ
làm gì vậy thì bà bảo hành động đó là thay lời muốn nói. Rồi bà chửi tôi
không có đầu óc, không biết suy nghĩ này nọ.
Lúc
đó tôi bị sốt cao, tay chân co lại hết luôn. Anh hoảng quá mới bảo bà
vào xem tôi bị sao. Nhưng bà không vào mà ở ngoài nói tôi không có mồm
nói hay sao phải vào xem. Anh quát lên bảo bà vào xem đi thì biết. Bà
vẫn nói và nhất định không vào. Thế là chồng tôi lấy nước ấm bóp tay
chân chườm đá cho tôi. Lúc đó tôi khóc thét lên vì thấy chân tay mình cứ
co lại. Còn mẹ chồng thì cứ nói, cứ chửi tôi và vẫn dửng dưng không
quan tâm.
Còn chồng tôi lúc nào cũng mẹ mẹ...
Anh cũng quan tâm tới tôi nhưng tôi không chịu nổi cảnh hai mẹ con anh
quan tâm đến nhau nhiều như vậy. Phải chăng tôi là người vợ, người con
dâu ích kỷ?
Viết ra những điều này cũng giống
như tôi đã nói hết những gì trong lòng mình, giờ tâm trạng tôi tốt hơn
rồi. Tôi viết những điều này không phải để kể lể gì về mẹ chồng. Tôi
muốn mọi người góp ý cho tôi nên làm sao, nghĩ sao cho phải?Tôi thường
xuyên đọc những tâm sự trong mục tâm sự này. Tối nào tôi cũng đọc để tự an ủi
mình vì còn nhiều người sống khổ hơn tôi nữa. Nhưng thật sự, làm dâu
nhà chồng chỉ có một mẹ một con tôi thấy stress và áp lực quá.
Theo MASK