Chuyện xảy ra cách đây đã nhiềunăm rồi… Khi tôi tỉnh lại đã thấy mình yên vị trong chăn ấm. Hải và Vũ đang nóichuyện thì thầm.
- Này, có đúng là nó không nhỉ? - Tiếng Vũ hỏi nho nhỏ.
- Tôi cũng chẳng biết nữa, tưởng người ta chỉ đồn vậy, ai ngờ…
Tôi nhớ, thứ cuối cùng tôi nhìnthấy là một… ánh mắt người đầy hoang dại. Tôi cựa mình, thấy ngực bên trái đượcbăng bó cẩn thận nhưng vẫn còn rõ cảm giác bị cào xước bỏng rát.
- Sao rồi? - Tôi hỏi hai thằngbạn, mà cũng chưa biết rõ mình hỏi về kết quả gì nữa?
- Chẳng săn được con thú nào vàông thì suýt chết.
- Tôi nhớ là có tiếng súng cơ mà?
- Đúng thế! Tôi đã bắn, nhưng conthú chỉ bị thương và bỏ chạy. Ông thì ngất nên cuộc đi săn kết thúc. Có lẽ maitôi về thành phố thôi.
- Sao nhanh thế? - Tôi buộtmiệng.
Hải cười khểnh:
- Gã đang sợ đấy mà, ma hiện hìnhhay yêu tinh gì đó. À, tôi hỏi thật nhé, ông có nhìn rõ cái con vật đã tấn côngông không? Con gì nhỉ? Hình như không phải chó sói.
- Tôi nghĩ đó là sói rừng thôi,tôi thấy móng cào cắt nhọn lắm… - Tôi cố giấu giếm chi tiết cái ánh mắt người,thân thể người hoang dại đã đè lên tôi lúc ấy.
- Tôi nghĩ đó không phải con sóibình thường đâu. - Vũ trầm tư nhìn vào đống lửa.
- Ý ông là gì?
- Hắn muốn nói sói thành tinh đấy- Hải chêm vào, giọng rõ ràng rất nghiêm trọng chứ không phải có ý trêu đùa giễucợt. Câu nói khiến tôi sởn gai ốc - Nhưng chúng tôi nghĩ ông là người nhìn rõnhất. Ông nói là sói thì có lẽ chỉ là chó sói thôi.
- Trên những ngọn núi hoang nhưthế này, cái gì cũng có thể xảy ra cả. Đi săn để tìm thú vui chứ không phải đùagiỡn với tính mạng của mình. Thôi, về - Vũ nói dứt khoát.
Hải bảo tôi và Vũ ngủ đi để hắncanh gác. Tôi nằm nhắm mắt nhưng không ngủ được. Vũ nói đúng, tôi là người nhìnrõ nhất. Tôi biết thứ mà Vũ đã bắn không phải một con thú. Và nó nguy hiểm đếnchừng nào thì tôi càng không khẳng định được. Vì thế tôi quyết định vờ đồng ýquay về với hai thằng bạn nhưng trong đầu đã lên kế hoạch quay lại tự tìm hiểuthứ đã tấn công mình.
Hôm sau, ba chúng tôi nhổ trạixuống núi. Tôi khắc vào trong đầu những lối đi. Có cái gì trong lòng tôi cứ nóngnhư lửa đốt, cồn cào, thúc giục tôi phải nhanh quay lại đây, bởi vì dù là gì đichăng nữa thì cái thứ đã tấn công tôi ấy đang bị thương. Hay, đó là một ma nữgiống như người dân ở cái bản cuối cùng trước khi chúng tôi bước vào rừng đãcảnh báo.
![]() |
Minh họa: Nguyễn Đăng Phú. |
Chúng tôi quyết định lênrừng đi săn, không chủ đích tìm một con thú nào cả, chỉ là đi khám phávà tìm cho mình cảm giác thư giãn lạ lẫm mà thôi. Trên chiếc xe ôtô càtàng dẫn về huyện, khi nghe ý định của chúng tôi, người lái xe gật đầu:
- Muốn cảm giác mới lạ, phiêu lưumà về đây thì đúng rồi. Núi hoang còn nhiều, rừng bị phá cũng nhiều nhưng vẫn cónơi người ta còn chưa dám đặt chân tới. Muốn đi đến sơn cùng thủy tận, cứ hỏingười dân bản địa, các anh sẽ biết.
Chúng tôi mỗi thằng một cái balônặng trên vai, đi bộ theo con đường mòn nhỏ ngoằn ngoèo vào sâu trong núi. Đêmđầu tiên, chúng tôi xin nghỉ lại trong một bản nhỏ giáp rừng. Sau vài ngày đithăm thú xung quanh, chúng tôi ngỏ ý muốn đi sâu hơn thì trưởng bản bảo:
- Chúng mày muốn vào sâu nữa à?Nguy hiểm đấy. Thú thì chẳng sợ, người cũng chẳng sợ, chỉ sợ gặp phải thứ chẳngphải thú cũng không phải người thôi.
- Ma à?
- Không. Ma đeo bùa còn tránhđược. Cái này không phải ma.
- Thế là gì...
- Là gì không ai biết. Chỉ thỉnhthoảng vài người trong bản về kể cho nhau nghe, nó nhanh lắm, chỉ thấy bóng thôivà cái ánh mắt nhìn trộm từ đâu đó. Có người bị nó nhìn trộm về mà phát ốm đấy.Nó còn vào bản lấy quần áo nữa…
- Đã thế mình càng phải đi. Tôikhông tin trên đời này có ma quỷ gì - Hải nói.
Ông trưởng bản đeo cho chúng tôimỗi đứa một cái bùa, bảo:
- Tao nói trước rồi đấy nhá.Nhưng dù thế nào, có gặp nạn cũng không được bỏ nhau ở lại đâu đấy. Đi nhanh, vềnhanh, nếu gặp nó thì về ngay.
Chúng tôi hiểu nó là gì.
Đường càng vào sâu cảnh càngtĩnh, càng đẹp và càng lạ mắt. Những con thú nhỏ thoắt ẩn thoắt hiện sau nhữngtán lá dày. Dây leo quấn chằng chịt dưới chân và hoa điểm vào những khoảng xanhđẹp mắt. Rừng âm âm u u, lúc sáng lúc tối, tiếng suối khi gần khi xa nhưng chẳngrõ ở chỗ nào.
- Vào sâu thế này, dễ gặp chó sóirừng lắm đấy. Phải cẩn thận - Vũ dặn tôi và Hải.
Bắt đầu là Hải - cậu kêu rằng cảmgiác có ai đó đang nhìn mình. Rừng vắng lặng, ngoài ba chúng tôi chẳng có aikhác cả. Cảm giác của Hải khiến chúng tôi bất an và đề phòng cao hơn. Trong đầumỗi người đều nghĩ đến nó. Sẩm tối, chúng tôi quyết định cắm trại ngủ lại trongrừng. Tôi đi nhặt thêm củi khô để đốt cho cả đêm. Vì mải nhặt củi, tôi khôngbiết mình bị theo dõi. Từ xa, Vũ thấy sự chuyển động bất thường trong lùm cây,nhưng chưa kịp cảnh báo thì mọi chuyện đã xảy ra. Cái thứ lông màu xam xám, mắtsắc lạnh dưới lớp lông dày - chỉ nhìn được như thế nên Vũ và Hải không kịp nhậnra nhưng ở cự li gần tôi biết, đó không phải là chó sói…
Tôi trở lại chỗ hôm trước bịthương, xung quanh vẫn còn những vệt máu. Có một lối đi nhỏ bị rẽ, dấu đi đã mờnhưng vẫn lần theo được. Cách đó một quãng xa là cái hang đá có những chùm dâyrủ xòa như muốn lấp miệng hang. Tôi cẩn thận lên đạn sẵn, cảnh giác nhìn xungquanh cửa hang. Không có dấu chân thú, chỉ còn vệt máu thưa thưa. Hang không sâulắm và đang đúng tầm chiếu của mặt trời. Bên trong có một phiến đá, bên trên làmột mớ tóc đen dài xõa xuống, một tấm lưng trần. Và… Tôi thấy tim mình nhảy rakhỏi lồng ngực. Mồ hôi rịn ra. Tôi định quay đầu chạy thì cái lưng quay lại:
- Gừm! - Tiếng gầm của chó sóivang lên.
Tiếng kêu bóp nghẹt tim tôi lại.Sói thành tinh - tôi thoáng nghĩ trong đầu và liên tưởng cảnh bị xé nhỏ làm mồi.
- Gàu...
Tiếng gầm gừ gằn xuống, cái thânhình chồm về phía tôi nhưng ngay lập tức khụy xuống ngã vật ra. Nó bị thương.Tôi trợn mắt kinh sợ: Một khuôn mặt người, một thân hình người, lê lết bẩn. Nóđau đớn bịt lấy vết thương bên ngực, ánh mắt nhìn tôi dữ tợn, đau đớn. Tôi khôngchạy nổi, sợ, kinh ngạc, tò mò, tê dại,… cả nghìn thứ cảm giác xông lên tận chântóc. Ba mươi giây tôi chết sững như tượng. Nó đang rên rỉ ngay dưới chân tôi.Tôi định thần cúi xuống, định chạm tay vào thì nó lăn giật lùi lại đầy sợ hãi.Vết thương của nó có vẻ khá nặng.
- Đừng sợ!
Tôi cố lấy tông giọng nhẹ vàthấp, ánh mắt cố gắng tỏ vẻ thân tình nhất.
- Để xem… Đừng sợ... - Tôi chỉvào ngực mình và ra hiệu để nó hiểu rằng tôi muốn giúp nó chữa vết thương.
Nó lại nhếch mồm lên, nhe răng rađầy hăm dọa. Tôi lấy lại bình tĩnh, cố lấy vẻ thân thiện nhất.
- Không sao, tao sẽ giúp mày -Tôi tiến từng bước thật chậm lại gần. Nó vừa đau đớn bất lực, vừa dần tin tưởnghơn nên chấp nhận nằm im. Lúc này, tôi mới nhìn kỹ được: Không phải sói thànhtinh, cũng chẳng phải ma quỷ gì cả, một con người bằng xương bằng thịt. Đôi taygầy, da thịt, gương mặt nhỏ, mái tóc dài. Đúng hơn đó là một người con gái, thậmchí, còn khá trẻ vì bầu ngực căng tròn ẩn dưới mái tóc dài hoang dại. Hẳn vì màutóc hung nâu này đây mà Hải ngỡ cô là sói rừng. Khuôn mặt nó nhem nhem bẩn, quầnáo quấn trên người sơ sài - thứ vải giống như những cô gái trong bản thường mặc.Thảo nào người ta kêu bị mất cắp quần áo. Vì sao lại có cô gái này? Bị điên bỏvào rừng? Hay từ bé đã lớn lên ở đây?
Sau một hồi đấu dịu, cô nằm imcho tôi đụng vào vết thương. Viên đạn chưa lấy ra được, vết thương bị nhiễmtrùng sưng vù. Mủ trắng và nước vàng chảy lẫn vào nhau dù chỗ đau đã được đắpbằng một thứ lá gì đó. Có lẽ đó là bài học mà rừng xanh đã dạy cho cô. Tôi lấykhăn nhúng nước, cẩn thận lau từng vết bẩn trên gương mặt, xuống cổ, ngực… Đâykhông phải lần đầu tôi thấy thân hình phụ nữ, nhưng vẻ nguyên sơ của cô gáikhiến tôi thực sự xúc động trước hình hài tạo hóa. Cô có đôi mắt sắc, khuôn mặttrái xoan, làn da bị trầy xước chút ít. Lau sạch sẽ đến đâu, từng khoảng trinhnguyên hiện ra đến đấy mát lạnh. Tôi lấy tấm dù trùm thân lại cho cô. Cô nhìntôi lạ lẫm. Ánh mắt rất dịu dàng chứ không còn thù hằn, cũng không phải là ánhmắt của con vật tỏ lòng biết ơn đối với chủ. Đó là ánh mắt người nhìn người.
Cô không biết nói. Tôi đã thửnhưng cô chỉ đáp lại bằng những tiếng gừ gừ. Tôi đưa cho cô thanh lương khô, côngồi ăn ngon lành, đưa cho cô chai nước, cô đổ ra nền đá rồi lấy tay vốc lênmiệng. Tôi cười, cô nheo nheo mắt, đôi lông mày xích lại gần nhau quan sát tôithật kỹ rồi cô cũng cười ngây ngô như một đứa trẻ. Tôi có đọc ở đâu đó nói rằng,có những dân tộc thiểu số thường bỏ con lại trong rừng và một vài trong số chúngđược thú rừng nuôi lớn. Tôi không tin vào chuyện hoang đường ấy, nhưng giờ đây,ngay bên cạnh tôi đây, một con người lớn lên từ hoang dã. Đôi bàn tay cô vớinhững móng sắc nhọn cáu bẩn, hẳn đó là công cụ tự vệ. Tôi không biết con thú nàođã nuôi cô khôn lớn, bởi trong cái hang đá nơi cô trú ngụ, cô chỉ có một mình.
Tôi đưa cô xuống suối, kỳ cọ sạchsẽ như người ta tắm cho một đứa trẻ con. Và cô để yên cho tôi tắm, đôi mắt limdim thư thái, mái tóc dài chảy theo dòng nước mềm mại. Những móng tay sắc nhọnđã được cắt đi. Cô ngắm nghía bàn tay mình và cào cào thử xuống nền đá. Dườngnhư cô đã nhận ra rằng vũ khí của mình không còn. Lúc này, cô đắp chăn và nhắmmắt ngủ, nhìn vẫn như một thiếu nữ mười bảy, không có gì khác cả. Thậm chí, côcòn khá đẹp, một vẻ đẹp không gợi cho người ta nỗi dục vọng tầm thường.
Cô quen với tôi nhanh hơn tôitưởng, hay vì đó là bản năng người trong cô được đánh thức. Tuy thế, đêm tôi vẫnkhông dám ngủ say vì sợ nhỡ một lúc nào đó, cái tính hoang dã trỗi lên và cô lạicoi tôi như một con mồi. Tôi không thể làm gì để vết thương của cô đỡ hơn được.Phải đưa cô ấy ra khỏi đây. Tôi định bụng thế. Nhưng nhìn thấy người lạ, cô sẽrú ầm lên mất. Mọi người nếu biết bí mật của cô, người ta sẽ đổ xô đến và khi ấycô không chết vì bị đau cũng sẽ chết vì sợ hãi. Cứ cứu cô ấy trước đã. Tôi cõngcô, dường như cô đuối sức lắm, thân hình cứ mềm lả đi trên vai tôi. Vừa đi côvừa hít hà. Qua một gốc cây, cô ngửi ngửi rồi nhất định không chịu đi tiếp nữa.Tôi chợt hiểu, thì ra cô không muốn ra khỏi lãnh địa của mình. Hôm trước chúngtôi đã vô tình xâm nhập vào vùng đất của cô và cô chỉ muốn bảo vệ nó nên mới tấncông tôi.
Tôi đưa cô quay về hang. Buổichiều cô lết ra trước cửa ngồi đá nhìn hoàng hôn xuống. Đôi mắt xa xăm ngước vàohư không? Cô đang nghĩ gì? Tôi không thể nào đoán định nổi. Cô còn là bí ẩn lớnvới tôi.
Vết thương của cô ngày càng nặng.Tôi chỉ biết nhìn cô kiệt sức dần. Những giọt nước mắt cứ thế bắt đầu chảy trênkhuôn mặt thuần người. Có lẽ, thời gian của hoang dã đã khiến cô quên đi cáchkhóc thành tiếng nhưng nước mắt vẫn ở trong con người cô và giờ đây, khi cáichết đang đến gần, cô cũng chảy nước mắt. Lẽ nào, cô biết được điều gì đang đếnvới mình.
Cô cứ cào cào mãi móng tay xuốngdưới nền đá như bồn chồn điều gì lắm. Hình như cô muốn đi đâu. Tôi đoán thế. Tôichỉ vào vết thương của cô lắc đầu:
- Cô bị thương nặng lắm, không điđược.
Cô cứ nhìn tôi trân trối, lắc đầuđầy tuyệt vọng. Cô sốt cao về chiều và bỏ ăn, chỉ có đôi mắt cứ long lanh dadiết. Tôi cũng thực sự tuyệt vọng rồi, chỉ biết ngồi nắm lấy bàn tay nhỏ bé, gầygò - một bàn tay yếu đuối chứ không phải những móng nhọn giết người.
Tôi lại cõng cô lên lưng, ngườicô nóng ran và rệu rã lắm rồi. Tôi thấy sống mũi mình cay cay. Tôi phải trả côvề với cuộc sống hoang dã của mình. Trả cô về đó là cơ may duy nhất cứu sống vìtôi biết các loài động vật có cách chữa vết thương của riêng chúng.
Tôi đi theo sự đánh hơi của cô.Qua một cánh rừng vào sâu hơn nữa. Tôi đặt cô xuống, còn mình lùi lại nấp sauphiến đá. Cô mò mẫm tập tênh bước đi chầm chậm như tìm kiếm. Bất chợt cô dừnglại, gừm gừm mấy tiếng trong họng. Đầu tiên là hai con chó sói con chạy ra, cảnhgiác nhìn dè chừng. Phía sau chúng, một con chó sói già lừng lững bước từ cửahang gần đó. Con sói già có bộ lông màu hung vàng điểm mút lông đen tạo thànhmàu hung nâu xám. Có lẽ, đó là con sói mẹ đã nuôi cô khôn lớn. Tôi biết sói rừngkhi lớn sẽ sống tách đơn và có lẽ, cô cũng được nuôi nấng và tách ra từ đây ra.Một cuộc viếng thăm chốn cũ đầy cảm động. Tôi thầm nghĩ. Và hẳn cô là đứa conduy nhất của bà mẹ sói này còn nhà cũ. Tay tôi vẫn giữ chặt khẩu súng và mồ hôirịn đầy gáy và vai.
Lũ sói tiến lại gần cô hít hítrồi hú lên nhặng xị, cái nhe nanh với kẻ thù chứ không phải sự chào đón đồngloại. Tiếng gừ gừ của cô thì rất bé, có lẽ vì đau. Con sói già nhìn cô, nửa nhưnhận ra nửa không. Sói rừng là loài rất khôn ngoan và có khả năng đánh hơi mùilạ rất tốt. Tôi chợt nhận ra mình thật sai lầm khi tắm rửa sạch sẽ cho cô trướckhi tới đây. Cái hơi loài sói hoang dã đã bị nước suối cuốn trôi đi hết. Trêncơ thể cô chỉ còn mùi con người thuần khiết. Và có một điều mà cô không biết:chó sói không có tình nghĩa. Tôi chỉ kịp nghĩ đến đó cũng là lúc con chó sói giàphát hiện ra và xông vào cắn làm cô ngã khuỵu. Không thể nào. Đoàng. Tôi bắn chỉthiên, lũ sói bỏ chạy. Nghe tiếng súng, cô giật mình nhào về phía tôi rất nhanh,nhe răng đầy hăm dọa. Cô hất văng cây súng của tôi, nhưng lần này, cô không làmtôi bị thương nữa.
Vết thương mới và vết thương cũkhiến cô không đứng lên được. Máu tươi cứ chảy ròng ròng đỏ cả lối đi mà tôikhông thể nào cầm lại được. Dọc đường đi, tôi thấy nước mắt cứ lăn ấm trên vairất vội. Thân hình trên lưng tôi run lên, có lẽ cô lạnh. Tôi dừng lại bên bờsuối để lau máu đang chảy ở bắp chân. Cô giữ tay tôi lại, rồi rúc vào tôi tìmhơi ấm. Đôi mắt cô nhắm hờ đầy bất lực. Nước mắt trong veo cứ chảy dàn hai bên.Cô không đủ sức để gừm gừm nữa. Hơi thở phập phồng. Nước mắt này là vì khôngđược trở lại cùng gia đình sói hay vì cô đã tìm được đồng loại thực sự củamình?
Cô đang mê mệt bỗng dưng ngọnguậy rồi ngóc hẳn đầu lên. Đám con gái đi nương, đi rừng về qua dòng suối ý ớigọi nhau dừng lại tắm. Tiếng cười khanh khách, tiếng té nước ồn ã. Cô nén đau bòđến bên một bụi rậm, ánh mắt sáng rực nhìn về phía những cô gái trẻ đang ngậpmình trong nước kì cọ. Cái nhìn khao khát đê mê. Cô lấy tay sờ lên ngực mình,rồi nhìn xuống tay, chân và thân thể. Tôi xốc cô lên. Phải đưa cô ấy tới bệnhviện - tôi quả quyết - nhưng cô không hợp tác, không chịu đi nữa. Đôi mắt cô cứchăm chăm như thế và cái nhìn tối dần. Tôi chỉ biết im lặng trong tuyệt vọng.Khi ra đi, cô đã nở được một nụ cười nho nhỏ trên môi, dù nước mắt vẫn còn chưakhô trên gò má. Máu ở vết bị cắn ri rỉ chảy ra rồi bầm lại.
Tôi đắp cho cô một nấm mộ nhỏ, vàmột cái bia bằng đá. Tôi đã chảy máu tay khi cố khắc lên đó một cái tên: LauTím. Cái tên nghe gợi sự hoang dã và cô đơn giống như thân phận của cô vậy. Cóthể một ngày nào đó, ai đó nhìn thấy nấm mộ có tên này, người ta sẽ thắp lên mộtnén nhang ấm nhỏ nhoi giữa rừng sâu lạnh giá và cô sẽ bớt tủi thân, quạnh quẽ.
Tôi xuống núi, chiều giăng sươngmờ đuổi phía sau. Những ngày vừa qua với tôi như một cơn mơ. Bỗng, tôi thấy vếtcào ở ngực mình đau nhói…
Truyện ngắn của Thư Giang
VNCA