Không ít phụhuynh có hành vi và cách dạy con làm ảnh hưởng lớn đến việc phát triển nhân cáchcủa con em mình và “vô hiệu hóa” mọi nỗ lực giáo dục học sinh (HS)của nhàtrường. Nhiều giáo viên cũng cảm thấy mệt mỏi và bất lực trước cách hành xử củamột số phụ huynh “cá biệt”.

Tại một trường THCSở Q.8 (TP.HCM), một HS lớp 6 thường xuyên đi ra ngoài trong giờ học mà không xinphép, thường không mang dép lên lớp, bài vở thiếu trước thiếu sau. Năm lần bảylượt được mời, phụ huynh mới chịu diện kiến ban giám hiệu.

Phụ huynh khoanhtay trình bày với hiệu trưởng: “Thưa thầy, nhà tôi làm nghề mổ heo, không cóthời gian dạy con, nhờ thầy cô dạy dỗ cháu giùm”.

Thầy hiệu trưởngvừa tiễn phụ huynh này ra tới cửa, chưa kịp bước vào phòng đã nghe “bốp!”. Ngườimẹ tát một cái như trời giáng vào mặt con và gầm lên: “Mẹ mày mua cho mày baonhiêu đôi dép rồi. Mày muốn chết không? Tao đánh cho mày bớt ngu”.

Dạy conbằng nắm đấm

Hiệu phó một trườngTHCS ở Q.Bình Thạnh, TP.HCM kể trong trường chị có ba HS cá biệt, thích gây gổ,đánh nhau với bạn hơn thích học. Ba HS này chửi bậy và nói bậy - những câu mànhiều thầy cô giáo nghe qua phải giật mình. Chị gửi giấy mời phụ huynh lên làmviệc thì không thấy trả lời, phải đến khi giấy mời có thêm dòng chữ: “Nếu phụhuynh không hợp tác, nhà trường sẽ không tiếp tục nhận HS vào học” trường mớigặp được phụ huynh.

Phụ huynh cũng “cá biệt”
Cách hành xử của phụ huynh ảnh hưởng rất lớn đến tính cách của con em mình. Trong ảnh: phụ huynh đợi đón con trong lễ khai giảng tại một trường tiểu học ở Q.5, TP.HCM - Ảnh: NHƯ HÙNG

Tại buổi làm việc,bố của HS L. mặt đỏ phừng phừng đề nghị: “Nó hư, cô cứ oánh cho nó chết. Thằngnày lì lắm. Ở nhà, tôi đã đánh đến tóe máu mà nó vẫn không chừa cái tật”.

Xong việc, vừa kéocon ra về người cha vừa mắng con oang oang: “ĐM. Cái đồ còn ngu hơn bò. Cho màyăn học để làm gì hả? Để cho người ta kêu tao vào mắng vốn à? Lần sau tao còn bịkêu nữa là cho mày ở nhà đi hốt phân bò, nghe chưa?”.

Trong khi đó, tạimột trường THPT ở Q.10, một HS sử dụng điện thoại trong giờ học bị giáo viên bắtđược, em thách thức: “Bà đánh tui đi. Tui thưa (kiện - PV) bà liền”. Bị ban giámhiệu mời lên “uống nước trà”, HS tường trình: “Má dặn con nói vậy”.

Nhưng khi giáo viêntrao đổi với phụ huynh thì chị này lắc đầu nguầy nguậy: “Tui có nói vậy đâu” đếnnỗi cậu HS phải gắt lên với mẹ: “Bà nói chứ ai. Bà kêu tui nếu cô giáo đánh thìnói ngay để bà đi thưa”.

“Cái nàykhông được nha cô”

“Là trường mầm nontư thục nên phụ huynh có thể vào lớp bất cứ lúc nào và góp ý với giáo viên bấtcứ việc gì. Lớp mình có một HS thuộc hàng khá giả, mẹ bé không đi làm nên cónhiều thời gian. Chị ấy hay vào lớp thăm con, có khi một ngày vào ba lần và mỗilần ở lại cả tiếng đồng hồ để giám sát cô giáo.

HS lớp mầm (3 tuổi)hầu hết đã biết cầm muỗng tự múc ăn, riêng con chị chưa biết nên mình tập cho bébiết tự phục vụ bản thân. Thấy thế, chị nghiêm giọng: “Cô đút cho bé ăn chứ bétự múc rơi vãi hết lên quần áo, cơm canh nóng dễ bị phỏng lắm”. Ăn xong, HS tựcầm tô của mình ra xếp vào khay và tự đem ghế của mình xếp lại cùng các bạn, chịcũng can thiệp: “Cô đừng bắt cháu làm như thế, bé ốm yếu, lỡ ghế rớt lên chân làgãy xương”.

Rất nhiều việc chịđề nghị cô giáo làm thay cho cháu với lời hứa: “Các cô ráng chăm cho cháu tốt,cuối tháng mẹ sẽ bồi dưỡng”.

Câu nói này đượcnhắc đi nhắc lại trước mặt các HS khiến con chị hay sai bảo cô giáo: “Cô ơi, cởiquần cho con đi ị (đa số HS 3 tuổi đều đã biết tự cởi quần và ngồi bồn cầu -PV). Cô ơi mang đồ chơi qua đây cho con. Cô ơi lấy nước cho con uống...”.

Cứ sau mỗi câu nhưthế bé lại nhấn mạnh: “Cô ráng chăm con cho tốt đi, cuối tháng mẹ sẽ bồi dưỡngmà”. Chúng tôi giải thích cho bé thì bé kể: “Mẹ bảo mỗi tháng đóng cho các cômấy triệu đồng để cô chăm con, chứ con tự làm hết thì đi học làm gì”. Kể xongcâu chuyện, chị T.T. - giáo viên một trường mầm non tư thục ở Q.1 - chép miệng:“Mới 3 tuổi, bé đã biết dùng đồng tiền làm phương tiện sai bảo mọi người”.

Trong khi đó, cáccô giáo ở lớp Thỏ Ngọc (HS từ 24-36 tháng) trường mầm non tư thục Đ (Q.9) lạikhổ vì một phụ huynh có trình độ thạc sĩ kinh tế. Giờ ăn, cô lau miệng cho cháubằng khăn giấy, phụ huynh chỉnh ngay: “Cái này không được nha cô, đây là giấycuộn chỉ dùng đi vệ sinh chứ không lau miệng được, mất vệ sinh lắm”.

Bé nhà trẻ hay bịchảy mũi, cô lấy khăn giấy lau mũi cho cháu, phụ huynh góp ý: “Cái này khôngđược nha cô. Lau mũi bằng khăn giấy rất dễ khiến bé bị ho, phải lau bằng khănmùng ấy”...

Các cô giáo chobiết cũng có chuyện phụ huynh góp ý đúng nhưng khó chịu nhất là cách nói “bềtrên”: Cái này không được nha cô. Câu nói này khiến HS xem cô như ôsin trongnhà. Bé không chịu ăn là nạt cô: “Không được đút bé ăn nữa”. Buổi chiều, khôngchịu tắm, bé cũng nói: “Cái này không được nha cô, cô không được tắm cho bé”.

Theo Hoàng Hương - Lưu Trang
Tuổi Trẻ