Càng ngày tôi càng khóchịu khi thấy vẻ lơ ngơ suy tư như ở một thế giới khác của vợ. Tôiquá mệt mỏi vì công việc và không thể chạy theo những mơ mộng củaem.
Ngày xưa, tôi yêu Vy -vợ tôi vì em có một sự trong sáng, dịu dàng mà hiếm cô gáinào bây giờ có được. Dù mẹ tôi cấm cản lấy Vy vì “Tao trôngnó lơ ngơ như thế không làm được việc gì đâu con ạ!” nhưng tôivẫn quyết tâm lấy em vì vẻ thanh như sen, trong như nước. Đến giờtôi mới hiểu được sự ngăn cản khi ấy của mẹ thật là có lý.
Vy đã là mẹ của hai đứa con. Cháu đầu tiên nhà tôi năm nay vàolớp 1, còn đứa thứ 2 được 3 tuổi. Ấy thế mà em vẫn chẳng radáng một người mẹ tí nào, cứ lãng mạn bay bổng như côgái tuổi teen. Vợ tôi là fan trung thành của các bộ phim Hàn.Tối nào em cũng download các phim trên mạng về cắm cúi xemvà còn là thành viên thường xuyên của các diễn đàn phim trênmạng.
Vy đã là mẹ của hai đứa con. Cháu đầu tiên nhà tôi năm nay vàolớp 1, còn đứa thứ 2 được 3 tuổi. Ấy thế mà em vẫn chẳng radáng một người mẹ tí nào, cứ lãng mạn bay bổng như côgái tuổi teen. Vợ tôi là fan trung thành của các bộ phim Hàn.Tối nào em cũng download các phim trên mạng về cắm cúi xemvà còn là thành viên thường xuyên của các diễn đàn phim trênmạng.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Nhiều đêm, đangngủ tôi giật mình thấy vợ đang thổn thức. Tôi lo lắng hỏi lý do thì côấy bảo không có gì. Tôi gặng hỏi thì cô ấy bảo: “Em tội nghiệp cho tháitử và Giơn U quá, tự nhiên lại phải chia lìa nhau, rõ làthương”. Thì ra đó là 2 nhân vật trong bộ phim Hàn rất hot. Chuyệnbịa mà cô ấy làm như chuyện thật, lại còn khóc lóc cả đêm. Sáng mai đilàm không khéo người ta tưởng vợ chồng bất hòa.
Tôi bực mình gắt: “Thôingủ đi em, mai còn đi làm, chuyện phim là do người ta tưởng tượng ra cógì mà khóc dữ vậy”. Cô ấy nhìn tôi như một người ngoài hành tinh vừađến: “Thế Romeo và Juliet là chuyện thật hay chỉ là văn học mà sao cảtrăm năm qua người ta vẫn nghe, vẫn xem và vẫn khóc cho mối tình của họ.Chỉ có loại động vật máu lạnh mới không cảm nhận được cái hay của vănhọc. Con người thì phải có tình cảm chứ”.
Vợ tôi là người rất yêu văn học, thi ca, em có thể xuất khẩuthành thơ được. Có thời gian rảnh là em ngồi trầm tư viếtthơ. Em còn đem in ra để tặng bạn bè, người thân. Có lần, emvừa về đến nhà là huỳnh huỵch chạy lên phòng viết lách. Tốiđó cả nhà bị bỏ đói, mẹ tôi mắng em một trận. Vợ tôi nướcmắt ngắn dài. Đêm ấy tôi lại thấy em hì hụi bên bàn làm việc.Tưởng em lại viết nhật kí xả tức như mọi khi, tôi để vợ cókhông gian riêng. Ai dè ngày hôm sau, mẹ tôi nhận được một lá thưdài viết bằng thơ đầy nỗi lòng, tâm sự ai oán của em. Sau lầnđó, mẹ tôi choáng váng chẳng bao giờ dám động đến cô con dâu cómáu thơ văn nữa. Nhưng tôi biết, bà vẫn ngày ngày than thở vớixóm giềng về nàng dâu dở hơi, lập dị.
Những ngày lễ thì thôi rồi, tôi cứ gọi là cuống quýt hết cảvới những mong ước lãng mạn của vợ. Sinh nhật em, em hé mởtrước cả tháng là muốn được tặng 32 bông hồng tương ứng vớisố tuổi. Gì chứ chuyện đó chẳng khó với tôi. Sáng hôm ấy, emvừa tỉnh dậy, tôi đã đưa bó hoa hồng đến trước mặt cùng mộtlời chúc ngọt ngào nhất tôi có thể nghĩ ra được.
Vợ tôi là người rất yêu văn học, thi ca, em có thể xuất khẩuthành thơ được. Có thời gian rảnh là em ngồi trầm tư viếtthơ. Em còn đem in ra để tặng bạn bè, người thân. Có lần, emvừa về đến nhà là huỳnh huỵch chạy lên phòng viết lách. Tốiđó cả nhà bị bỏ đói, mẹ tôi mắng em một trận. Vợ tôi nướcmắt ngắn dài. Đêm ấy tôi lại thấy em hì hụi bên bàn làm việc.Tưởng em lại viết nhật kí xả tức như mọi khi, tôi để vợ cókhông gian riêng. Ai dè ngày hôm sau, mẹ tôi nhận được một lá thưdài viết bằng thơ đầy nỗi lòng, tâm sự ai oán của em. Sau lầnđó, mẹ tôi choáng váng chẳng bao giờ dám động đến cô con dâu cómáu thơ văn nữa. Nhưng tôi biết, bà vẫn ngày ngày than thở vớixóm giềng về nàng dâu dở hơi, lập dị.
Những ngày lễ thì thôi rồi, tôi cứ gọi là cuống quýt hết cảvới những mong ước lãng mạn của vợ. Sinh nhật em, em hé mởtrước cả tháng là muốn được tặng 32 bông hồng tương ứng vớisố tuổi. Gì chứ chuyện đó chẳng khó với tôi. Sáng hôm ấy, emvừa tỉnh dậy, tôi đã đưa bó hoa hồng đến trước mặt cùng mộtlời chúc ngọt ngào nhất tôi có thể nghĩ ra được.
Đột nhiên, em ré lênkhóc rồi sụt sùi: “Anh tệ bạc lắm! Sao anh nỡ lòng đối xử nhưvậy với em?". Tôi mắt tròn mắt dẹt chưa hiểu đã gây ra tộitình gì thì bị em đẩy bó hoa hồng trả lại: “Sao tặng em hồngvàng? Hồng vàng là chia ly đấy. Có phải anh muốn bỏ em không?”. Dùrằng tôi đã quýnh quáng giải thích hết lời nhưng em không chấpnhận. Em cứ thế khóc cả tiếng đồng hồ, mãi cho đến khi tôivội vã đi đổi bó hoa đỏ tình yêu nồng cháy, rồi hứa dẫn em đixem vở kịch yêu thích của em thay lời xin lỗi thì em mới chịunín khóc để đi sang phòng gọi con dậy đi học.
Đã có hai con, nhưng vợ tôi vẫn cứ mơ mơ màng màng chả chăm logì cho cháu. Chuyện học của con, em cứ như trên mây trên gió,chẳng biết lo liệu. Tôi toàn phải nhúng tay cậy nhờ bạn bè xincho con đi học chữ, rồi lo vào lớp 1 cho con. Thời buổi này concái người ta được ăn học đàng hoàng, con tôi chỉ vì bà mẹ baybổng mà thua xa các bạn.
Đã có hai con, nhưng vợ tôi vẫn cứ mơ mơ màng màng chả chăm logì cho cháu. Chuyện học của con, em cứ như trên mây trên gió,chẳng biết lo liệu. Tôi toàn phải nhúng tay cậy nhờ bạn bè xincho con đi học chữ, rồi lo vào lớp 1 cho con. Thời buổi này concái người ta được ăn học đàng hoàng, con tôi chỉ vì bà mẹ baybổng mà thua xa các bạn.
![]() |
| Ảnh minh họa |
Gia đình tôi đủ ăn nhưng chưa khấm khá, nghĩ đếncon cái sau này còn phải đi học tốn kém, rồi vợ chồng vẫnchưa có nhà riêng phải ở nhà bố mẹ, tôi gắng kiếm thêm chútđỉnh để lo cho gia đình, rồi tính chuyện nhà cửa. Vậy mànhững lúc đi làm về mệt, vợ chẳng hiểu cho tôi. Em cứ nằngnặc bắt tôi phải ôm hôn em thật lãng mạn mỗi khi đi làm về,rồi trò chuyện về một ngày làm việc cho nhau nghe.
Có những khi tôi mệt nhoài, chỉ muốn lên giường đi ngủ nhưng emcứ bắt phải nói chuyện bằng được. Tôi bực mình gắt gỏngthì em triết lý: “Em chỉ cần một đời sống kinh tế ổn định nhưng tìnhcảm phải dạt dào. Trong hôn nhân, tiền rất quan trọng nhưng không phảilà tất cả. Tình cảm là số 1. Em không cần anh đi làm nhiều tiền,chỉ cần anh yêu em. Có tình yêu, em ở nhà lá cũng được. Dạonày em thấy anh vì vật chất mà quên em nhiều, em tủi thân lắm”.
Những điều vợ tôi nói văn hoa, sách vở nhưng tôi nghe chả lọttai. Chẳng lẽ tôi lại để cho em ở nhà lá, để cho con tôi thiếuăn thiếu mặc. Đàn ông mà cứ suốt ngày quấn lấy vợ, không cósự nghiệp thì còn ra thể thống gì. Yêu em, yêu con nên tôi mớicố gắng làm việc để vợ con được sung sướng. Nỗi lo cơm áo gạotiền trước mặt, tôi đâu thể làm ngơ. Giá như vợ tôi biết cáchchăm lo cho sức khỏe của chồng như những người phụ nữ khác thìtốt quá. Đằng này, em chỉ biết hì hụi cắm cúi cả ngày, bỏbê cơm nước để rồi một bài thơ “Thương chồng” với những vầnđiệu, từ ngữ mà tôi chẳng hiểu được.
Nếu cho tôi được chọn lựa lại, tôi sẽ chẳng bao giờ chọn mộtcô gái mong manh, ủy mị, mơ màng như em làm vợ. Những thứ mà emnghĩ đang gìn giữ tổ ấm, hâm lửa tình yêu của chúng tôi đangđẩy tôi ra xa khỏi em. Càng ngày tôi càng khó chịu khi nhìnthấy vẻ lơ ngơ suy tư như ở một thế giới khác của vợ. Tôi thấychán chường cuộc sống gia đình. Tôi quá mệt mỏi vì công việcvà không thể chạy theo những mơ mộng của em. Em suốt ngày thởdài trách tôi thay đổi, vô tình, còn viết cả tâm thư để giãibày với tôi. Còn tôi thì càng ngày càng nản, càng chán cô vợdở hơi của mình.
Những điều vợ tôi nói văn hoa, sách vở nhưng tôi nghe chả lọttai. Chẳng lẽ tôi lại để cho em ở nhà lá, để cho con tôi thiếuăn thiếu mặc. Đàn ông mà cứ suốt ngày quấn lấy vợ, không cósự nghiệp thì còn ra thể thống gì. Yêu em, yêu con nên tôi mớicố gắng làm việc để vợ con được sung sướng. Nỗi lo cơm áo gạotiền trước mặt, tôi đâu thể làm ngơ. Giá như vợ tôi biết cáchchăm lo cho sức khỏe của chồng như những người phụ nữ khác thìtốt quá. Đằng này, em chỉ biết hì hụi cắm cúi cả ngày, bỏbê cơm nước để rồi một bài thơ “Thương chồng” với những vầnđiệu, từ ngữ mà tôi chẳng hiểu được.
Nếu cho tôi được chọn lựa lại, tôi sẽ chẳng bao giờ chọn mộtcô gái mong manh, ủy mị, mơ màng như em làm vợ. Những thứ mà emnghĩ đang gìn giữ tổ ấm, hâm lửa tình yêu của chúng tôi đangđẩy tôi ra xa khỏi em. Càng ngày tôi càng khó chịu khi nhìnthấy vẻ lơ ngơ suy tư như ở một thế giới khác của vợ. Tôi thấychán chường cuộc sống gia đình. Tôi quá mệt mỏi vì công việcvà không thể chạy theo những mơ mộng của em. Em suốt ngày thởdài trách tôi thay đổi, vô tình, còn viết cả tâm thư để giãibày với tôi. Còn tôi thì càng ngày càng nản, càng chán cô vợdở hơi của mình.
TheoaFamily

