Dù đã sống ở thếkỉ 21, nhưng những cô gái Ấn Độ vẫn bị hủ tục thiêu sống hoặc ép tự tử ám ảnh,nếu gia đình mình không lo đủ của hồi môn mà nhà trai yêu cầu khi các cô về làmdâu.

Để tìm hiểu về vấnđề này, phóng viên trang Pravda.Ru đã gặp gỡ Sheba Rakesh, Giám đốcđiều hành tổ chức Pankh hoạt động vì mục đích nâng cao vị thế của phụ nữ Ấn Độ,và là một phần của chiến dịch An toàn cho phụ nữ hoạt động trên khắp thế giới.Từ đây, những câu chuyện ngỡ như ở thời tiền sử được hé lộ trong đời sống hàngngày ở Ấn Độ.

Của hồi môntrong đời sống Ấn Độ

Của hồi môn, hay“Dahej”, đóng một vai trò hết sức quan trọng trong đời sống thường ngày ở Ấn Độ.Nói đơn giản đó là khoản tài sản, hàng hóa có giá trị mà mỗi cô dâu cần mangtheo khi đến sống ở nhà chú rể sau khi kết hôn. Người Ấn Độ quy định phụ nữkhông có quyền thừa kế, nên của hồi môn chính là khoản tài sản mà cha mẹ dànhcho con gái khi về sống ở nhà chồng. Nó cũng thể hiện tình yêu của các bậc chamẹ đối với con cái, nhưng dần dần đã bị lòng tham trong xã hội làm biến chất vàtrở thành một gánh nặng đối với con người cũng như hạ thấp giá trị người phụ nữtrong xã hội Ấn Độ.

Không những vậy,đôi khi của hồi môn lại trở thành tai họa đổ lên đầu những cô gái gia cảnh thiếuthốn không thể lo đủ của cải cho con. Một cô gái về nhà chồng mà không mang đủcủa nả theo yêu cầu sẽ phải sống trong sự khinh bỉ và bạo hành của gia đình.Nhưng đó là điều dễ chịu nhất mà các cô dâu Ấn Độ mong tới, bởi nhiều cô gáikhác còn bị lạm dụng, hay thậm chí là đổ dầu hỏa thiêu sống hoặc ép tự tử vìthiếu của hồi môn.

Thực tế, những vụviệc đáng ghê sợ trên không chỉ diễn ra ở những ngôi làng xa xôi hẻo lánh màdường như càng ở nơi đô thị phồn hoa, những tội ác đó diễn ra càng phổ biến vàđược ngụy trang tinh vi. Chính quan niệm trọng nam khinh nữ cùng với sự đề caotiền bạc thái quá là môi trường lí tưởng cho cơn ác mộng kia phát triển.

Những vụ ánmạng kinh hoàng vì của hồi môn

Khi tìm hiểu vềcuộc sống địa ngục của các cô dâu thiếu của hồi môn, phóng viên Pravdanhận thấy không có khuôn mẫu nào cho sự hành hạ và tra tấn, nhưng chúng lại ácđộc và tàn nhẫn ngoài sức tưởng tượng của những người ngoài cuộc. Trong hầu hếtcác trường hợp, những cô dâu con nhà nghèo phải bỏ mạng vì bị nhà chồng đổ dầuhỏa thiêu sống, hay bị bạo hành về thể xác, tinh thần và đặc biệt là tra tấn tâmlí, khiến họ tự tìm đến cái chết.

Không ít trường hợptrong số đó bị gia đình nhà chồng đánh đến chết, nhưng tất cả mọi hành vi tội ácđều được núp bóng những tai nạn. Trên thực tế, chỉ 5% trường hợp những cô dâu bịsát hại kiểu này được điều tra, còn 95% còn lại đều được ngụy trang dưới cái máctai nạn hay tự tử mà không ai quan tâm đi tìm sự thật.

Ở một số vùng củaẤn Độ, các cô dâu thiếu của hồi môn bị giết chết bằng cách tiêm thuốc độc, đểcái chết trở nên bình thường và gia đình nhà chồng thoát khỏi những cáo buộc.Cái chết oan uổng của những cô gái xấu số sẽ mãi mãi bị chôn sâu dưới lòng đất,bởi ít khi cha mẹ ruột của họ tìm hiểu nguyên nhân, vì con gái lấy chồng trongxã hội Ấn Độ đã không còn là con mình.

Theo thống kê doCục Tội phạm Quốc gia Ấn Độ phát hành năm 2001, gần 7.000 phụ nữ đã bị gia đìnhnhà chồng thiêu chết vì thiếu của hồi môn. Năm 2008, con số này vẫn ở mức 6.000người, bất chấp những quy định của nhà nước về việc nghiêm cấm sát hại cô dâu vìcủa Hồi môn. Cũng theo các số liệu trên, cứ 77 phút lại có một vụ án mạng vì củahồi môn được báo cáo ở Ấn Độ.

Con số này cũng vàomức 3.000 trường hợp mỗi năm ở quốc gia láng giềng Pakistan, dù nhà chức tráchnước này đã làm hết sức để ngăn chặn. Sở dĩ, số gia đình nhẫn tâm đốt chết condâu vẫn không có dấu hiệu thuyên giảm sau mỗi năm bởi các điều tra viên khôngthể đưa những vụ giết người tương tự ra ánh sáng. Các gia đình đều dựng hiệntrường giả, biến chúng thành những vụ tai nạn, trong khi hàng xóm, láng giềngtảng lờ vô cảm bởi sợ mất danh dự, khiến cảnh sát không đủ chứng cứ kết tội. Vìthế, hủ tục và sự im lặng chính là kẻ sát nhân khát máu đang hoành hành ở Ấn Độ.

Những tội ác manrợn đó thường diễn ra ở khu bếp của gia đình nhà chồng, nơi những cô con dâuthiếu của hồi môn bị đẩy xuống đó. Bộ trang phục truyền thống cùng với dầu hỏado mẹ hoặc một thành viên nào đó của gia đình nhà chồng tưới lên người những côcon dâu nghèo sẽ khiến họ trở thành những ngọn đuốc sống. Thường thì ít ngườithoát khỏi hủ tục trên, bởi các cô sẽ bị bỏng nặng sau khi lửa cháy. Những côdâu may mắn hơn sẽ bị thiêu chết bằng vụ nổ khí ga trong bếp, khi gia đình nhàchồng để mở bình và bắt những cô con dâu xuống nấu nướng. Bởi nó xảy ra nhanhnên chắc nạn nhân sẽ ít đau đớn hơn.

Trên thực tế, nhữngcô dâu thoát chết sau khi bị tra tấn kinh hoàng thường không dám tố cáo kẻ gâyra tội ác và tiếp tục sống cuộc sống địa ngục ở gia đình nhà chồng, bởi không cóđủ tiền hồi môn là điều sỉ nhục trong xã hội Ấn Độ. Nếu vụ việc vỡ lở, cha mẹcác cô sẽ vô cùng hổ thẹn và không dám ngẩng mặt với hàng xóm láng giềng.

Việc ly hôn dườngnhư còn không tưởng hơn, bởi nếp nghĩ, cách đối xử trọng nam khinh nữ đã ăn sâuvào xã hội Ấn Độ. Những phụ nữ ly hôn thường không được chấp nhận ở quốc gia hơn1 tỉ dân này. Chính vì lẽ đó, sinh con gái vẫn là “lời nguyền cay độc nhất” đốivới không ít phụ nữ Ấn Độ, và những hủ tục ghê rợn này khó mà biến mất trongngày một ngày hai, bởi nó đã tồn tại quá vững vàng trong suy nghĩ người dân quốcgia này.

Theo BĐVN