Người
vợ đang đứng ngoài bếp của anh, sao so được với gót chân của Như Quỳnh
kia chứ, so sánh qua một chút đã thấy thật không xứng rồi…
Long xách
cặp về đến nhà, nhìn thấy ngay hình dáng đầu bù tóc rối thường ngày của
vợ mà lại như mua thêm bực vào mình. Nhàn, vợ anh đang một tay bế thằng
cu con mới mười tám tháng, một tay đang đảo đảo món thịt kho trong nồi.
Chốc chốc mỏi tay quá, Nhàn còn gác hẳn một chân lên bàn bếp cho thằng
cu ngồi để tiếp tục nấu cơm.
Long thở
dài trước cảnh vợ con nheo nhóc như vậy, trong lòng chẳng thấy một chút
thương cảm nào. Anh đi thẳng vào phòng, không quên buông một câu: “Ở nhà
cả ngày mà có nấu bữa cơm cũng không xong à?”. Anh mặc định vợ ở nhà
trông con thì chẳng phải làm gì, chẳng vất vả gì cả, nên chưa bao giờ
nghĩ đến việc bế con giúp vợ hay thông cảm cho vợ mỗi khi món này món
kia trong mâm cơm có lỡ mặn nhạt bất thường.
Vì mỗi khi
đi làm về anh còn bận tắm giặt, nghỉ ngơi, lướt web, xem ti vi đợi cơm.
Hay như hôm nay là tương tư, thầm nhớ về buổi trưa đầy ngọt ngào lần
đầu được tận hưởng. Nhớ lại anh đã hào hứng gật đầu ngay lúc cậu bạn
đồng nghiệp rủ cùng đi giải khuây ở một chốn thiên đường sau bữa cơm
trưa. Nên đến bây giờ, anh vẫn không thể nào nguôi ngoai hình ảnh ba
vòng đẫy đà ngọc ngà của cô gái phục vụ tên Như Quỳnh được.
Như Quỳnh
đã dành tặng cho Long hai tiếng đồng hồ hơn cả trong mơ khi rót rượu cho
anh rồi cùng anh tâm sự biết bao nhiêu điều yêu thương. Mới gặp anh mà
nàng đã yêu anh rồi mới vui, lại còn hẹn anh ngày mai ngày kia, ngày nào
cũng phải đến không thì nàng nhớ anh chết mất. Chuyện lên giường với
nàng cũng tuyệt biết bao, vì anh tin đó là kết quả của những cảm xúc
thật. Rồi nàng chiều anh như thể anh là ông vua của thời hiện đại vậy.
Ảnh minh họa |
Và dù phải rút ra số tiền bằng cả nửa tháng lương để thưởng yêu cho nàng thì Long thấy đó cũng là cái giá quá rẻ. Anh bỏ chút tiền mà được tận hưởng cảm giác sống trên thiên đường, mua được một tình yêu nồng nàn say đắm với người đẹp chân dài thì chẳng phải là rất đáng hay sao. Người vợ đang đứng ngoài bếp của anh, sao so được với gót chân của Như Quỳnh kia chứ, liếc qua một chút đã thấy thật không xứng rồi.
Đang miên
man hồi tưởng thì Long bị giật mình bởi tiếng Nhàn gọi: “Anh ơi, cơm
xong rồi. Anh ra ăn đi!”. Long ra, nhìn vào mâm cơm chẳng có món gì đặc
biệt cho lắm thì buông lời gắt gỏng: “Tiền đâu hết mà chỉ có mỗi tí thịt
kho thế này thôi hả?”. Nhàn buồn buồn: “Tiền nhà em vừa đóng xong, lại
chuẩn bị đến tiền điện, tiền nước nữa đấy anh. Tháng này anh lại đưa em
ít hơn tháng trước…”. Long vẫn không tha cho vợ, đay nghiến: "Em chắc
lại tiêu linh tinh gì, chứ anh đưa thế là chuẩn rồi”.
Nhàn im
lặng, ngậm ngùi. Phận một người đàn bà ở nhà chăm con, ăn bám chồng thật
tủi nhục biết bao nhiêu. Cô không dám cãi lại chồng nửa lời, cũng không
bao giờ dám đòi hỏi chồng giúp gì cho mình cả. Con còn bé, ông bà nội
ngoại không ai trông giúp được, nên đến bây giờ cô vẫn phải xin chồng
từng đồng một để chi tiêu trong nhà. Tiền lương hàng tháng Long đưa thật
chẳng hề nhiều, gắng co kéo mãi mới đủ tiêu. Ấy vậy mà, Long còn suốt
ngày đay nghiến, chất vấn này nọ.
Nhàn để
con ngồi một mình với đống đồ chơi rồi rửa dọn bát đĩa. Cô giặt giũ áo
quần xong nữa thì mới đưa con vào giường ngủ. Nhìn chồng nằm nhắn tin
với ai đó một bên mà cô cũng không dám hỏi gì. Vì sợ những câu kiểu
như: “Chuyện công việc, cô biết gì mà hỏi xen vào.”Long gắt gỏng Nhàn đã
thành quen rồi. Người nghe là Nhàn cũng chẳng để trong lòng làm chi cho
nặng cái thân mình ra.
Ít hôm
sau, Long lại rủ cậu bạn đồng nghiệp đến thăm nhân tình. Nhưng lần này
cậu bạn đồng nghiệp chẳng đi nữa, mà để Long đi một mình. Long đến gặp
Như Quỳnh, bất ngờ khi thấy nàng chẳng đon đả như hôm đầu mà quay ngoắt
chua ngoa: “Thấy bảo anh chỉ là nhân viên quèn, lương tháng chưa được
chục triệu. Nhà lại đi ở nhà thuê nữa hả, thế định lấy gì mà yêu em?”.
Long ngã ngửa người, chết điếng nhận ra sự thật đắng cay.
Thì ra Như
Quỳnh cũng chỉ giống như bao nhiêu cô gái gọi khác, có tiền mới được
yêu, không có tiền thì tiễn. Chứ có phải đâu như Nhàn, cả cuộc đời khổ
cực cũng cắn răng nuôi con, làm việc nhà, tất cả hi sinh cho gia đình
của Long. Nhưng Long nhận ra điều này thì có vẻ như đã quá muộn. Bởi khi
thất thần đi về đến công ty, anh phải đối diện với những ánh mắt khinh
bỉ, coi thường của tất cả mọi người.
Long chưa
hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy cậu bạn đồng nghiệp chạy đến thông
báo: “Có vẻ như chức phó phòng bây giờ nằm gọn trong tay tôi rồi!”. Thì
ra Long bị chơi xấu, cảnh Long đến chơi chỗ Như Quỳnh đã bị quay lại
toàn bộ và phát tán trên forum của công ty. Bởi vì Long được sếp ưu ái
hơn khi muốn cân nhắc lên vị trí phó phòng, trong khi cậu bạn đồng
nghiệp cũng đang rất nóng lòng leo lên vị trí này.
Long buông
thõng mình, thẫn thờ đi về nhà, hoàn toàn không tin được những chuyện
vừa diễn ra. Có lẽ nơi duy nhất đón đợi anh lúc này là nhà, là bữa cơm
có vợ con sum vầy, nói cười. Nhưng có vẻ anh đã nhầm, khi căn nhà trống
trơn, chẳng còn cảnh tượng quen thuộc là hai mẹ con đang đứng bếp như
những ngày thường. Long tìm khắp nơi mà chẳng thấy Nhàn đâu, chỉ thấy
màn hình máy tính đang mở video bẩn thỉu của mình.
Long thót
tim, nhìn sang tờ giấy đặt ngay bên cạnh: “Anh là đồ khốn nạn! Tôi thật
sự không thể chịu đựng được anh nữa! Mẹ con tôi đi đây, anh đừng mất
công tìm kiếm! Tạm biệt!”."Chuyện quái gì đang xảy ra thế này?", Long tự
hỏi. Anh vò đầu bứt tóc trong mớ mạng nhện của cuộc đời mình, cảm giác
bất lực, hối hận tràn đầy nhưng đã quá muộn màng…
Theo Trí thức trẻ