
Vợ chồng Dũng đều có công việc thu nhập tương đối tốt. Trâm vốn là người phụ nữ đảm đang, biết chăm sóc gia đình. Vợ chồng Dũng từng có khoảng thời gian hạnh phúc khi cùng nhau lên kế hoạch chi tiêu, tiết kiệm để mua nhà, nuôi con. Nhưng từ khi bùng nổ các trang thương mại điện tử và mạng xã hội ngập tràn quảng cáo, thói quen mua sắm của Trâm đã thay đổi chóng mặt.
Ban đầu Dũng không để ý nhiều khi Trâm bắt đầu đặt một vài món đồ qua mạng. Nhưng rồi tần suất mua sắm tăng dần. Hằng ngày người giao hàng gõ cửa đều đặn như chuông báo thức. Khi Dũng hỏi Trâm chỉ cười: “Mua một chút thôi, toàn hàng giảm giá mà”. Nhưng “một chút” ấy không hề nhỏ. Trâm mua quần áo, giày dép, đồ gia dụng, mỹ phẩm, thậm chí cả những thứ không cần thiết như đèn trang trí, máy mát xa mini và hàng loạt món đồ "hot trend". Nhiều món đồ chỉ được dùng một, hai lần sau đó bị bỏ xó hoặc thanh lý với giá rẻ bèo.
Dũng tình cờ thấy vợ đăng bán chiếc váy mới tinh mua 900 nghìn đồng chỉ với giá 50 nghìn đồng. Dũng hỏi tại sao lại bán như vậy thì Trâm bảo: “Mặc không hợp, để chật nhà, bán đi cho nhẹ người.” Những lần khác, Dũng phát hiện vợ thanh lý hàng loạt giày dép, túi xách, đồ trang trí mà tổng giá trị gốc lên đến cả chục triệu đồng, nhưng bán chưa được nổi một phần mười số tiền bỏ ra. Dũng thực sự đau đầu. Dù Dũng thu nhập đủ để chi tiêu thoải mái nhưng việc Trâm liên tục đổ tiền vào những món đồ không cần thiết rồi bán tháo như vậy khiến anh cảm thấy lãng phí. Dũng từng ngồi lại nghiêm túc nói chuyện với vợ về việc kiểm soát chi tiêu nhưng mọi lời khuyên dường như bị bỏ ngoài tai. Vợ chỉ gật đầu cho qua chuyện, hứa sẽ mua sắm có chừng mực nhưng hôm sau lại tiếp tục nhận thêm hàng loạt đơn hàng mới.

Có lần Dũng quyết định xem xét kỹ hóa đơn các món đồ mà vợ đã mua trong một tháng. Kết quả khiến anh choáng váng, số tiền chi ra gần bằng một tháng lương. Khi Dũng hỏi, vợ chỉ nói: “Mua sắm là niềm vui, em không thể bỏ được.” Dũng biết, nhiều người phụ nữ coi mua sắm là cách để giải tỏa căng thẳng, tìm kiếm niềm vui. Nhưng khi niềm vui ấy trở thành gánh nặng tài chính và làm mất đi sự cân đối trong cuộc sống, nó không còn là chuyện nhỏ nữa. Anh lo rằng nếu cứ tiếp tục như vậy, những kế hoạch dài hạn như tiết kiệm mua nhà lớn hơn hay đầu tư cho con cái học hành sẽ trở nên khó khăn. Đỉnh điểm của mâu thuẫn là khi Dũng đề nghị vợ ngừng mua sắm trong một tháng để thử kiểm soát bản thân. Vợ không chỉ không đồng ý, mà còn cảm thấy bị tổn thương. Trâm cho rằng anh đang kiểm soát cuộc sống khiến cô cảm thấy mất tự do. Họ tranh cãi lớn và từ đó anh cảm nhận được một khoảng cách ngày càng xa giữa hai vợ chồng.
Dũng không muốn từ bỏ việc giúp vợ thoát khỏi thói quen này. Sau khi tìm hiểu, anh nhận ra rằng nghiện mua sắm không chỉ là một thói quen xấu, mà đôi khi còn là một dạng tâm lý cần được điều chỉnh. Có thể Trâm đang tìm cách khỏa lấp sự trống trải hoặc stress trong cuộc sống bằng việc mua sắm. Dũng thử tiếp cận vấn đề một cách nhẹ nhàng hơn. Thay vì trách móc, anh bắt đầu dành nhiều thời gian hơn để trò chuyện với vợ, hỏi cô ấy về những áp lực mà cô ấy đang gặp phải. Anh gợi ý những cách giải tỏa khác như đi du lịch ngắn ngày, tham gia các hoạt động giải trí cùng gia đình hoặc theo đuổi sở thích cá nhân.
Dần dần Trâm cũng lắng nghe. Cô lập danh sách những món đồ thật sự cần thiết trước khi mua và Dũng cùng vợ kiểm tra lại ngân sách mỗi tuần để đảm bảo không chi tiêu quá mức. Những thay đổi nhỏ ấy bắt đầu mang lại hiệu quả. Dũng hiểu hành trình để giúp vợ từ bỏ thói quen nghiện mua sắm không hề dễ dàng, nhưng anh tin nếu cả hai vợ chồng cùng nỗ lực họ có thể vượt qua. Điều quan trọng nhất là giữ được sự thấu hiểu và hỗ trợ lẫn nhau, bởi gia đình không chỉ là nơi chia sẻ niềm vui mà còn để cùng nhau giải quyết khó khăn.

Theo Thương Trường