Theo truyền thống gia đìnhViệt Nam, người cha là trụ cột gia đình, là cái nóc của mỗi ngôi nhà. Vậy mànhững “ngôi nhà không nóc” vẫn tồn tại, hiện hữu.
Cuộc sống càng văn minh hiện đại,càng xuất hiện nhiều “ngôi nhà không nóc”. Bị bỏ rơi, tai nạn, ly dị… có hàngtrăm ngàn lý do dẫn đến cảnh người mẹ một mình nuôi con. Những gian khổ nhọcnhằn của những bà mẹ đơn thân không sao kể hết.
Tôi cũng là một trong sốnhững bà mẹ đơn thân nuôi con. Và trong số những khó khăn tôi phải đón nhận,có việc trả lời những câu hỏi của con.
![]() |
Ảnh minh họa |
Đó là những bà mẹ không chỉlao tâm lao lực, vất vả “cày bừa” kiếm tiền nuôi con mà còn phải đảm nhậnchức năng thiêng liêng của một bà mẹ dịu dàng, vừa là một người cha cứngrắn. Sự khó khăn của những bà mẹ ấy không chỉ là mưu sinh mà còn phải đốimặt với những câu hỏi ngây thơ của con trẻ. Do công việc không ổn định vềgiờ giấc, tôi giao phó việc đưa rước bé đến trường cho đứa cháu gái.
Một hôm, trong bữa ăn tối,đứa con gái lên bảy của tôi bật hỏi: “Tại sao bạn con được ba, mẹ đưa đónđến trường, còn con chẳng những không được ba đưa đi học mà mẹ cũng không…”Nói đến đó bé nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi. Tôi buông chén cơm nhìn con,nuốt lại cơn đau thắt tim. Nhìn vẻ mặt buồn rầu của mẹ, con bé dường như hốihận. Bé vốn rất sợ làm mẹ buồn. Chính vì sự nhạy cảm của con bé mà mẹ càngthấy khổ tâm. Cũng may, con nít mau quên.
Vài hôm sau, tôi đưa bé đếnthăm một trường khuyết tật, nơi có những đứa bé không có cả cha lẫn mẹ. Tuầnsau nữa, tôi đưa con đi xem chương trình ca nhạc thiếu nhi về khuya. Đườngvắng, chỉ còn có những em bé bán mì gõ. Trong một quán cóc bên vỉa hè, mộtbé trai trạc tuổi con gái tôi mời khách mua vé số. Thằng bé ngước nhìn mẹcon tôi với đôi mắt buồn thăm thẳm. Rồi từ nhà hàng xóm, những người changhiện rượu đánh đập vợ con…
Theo thời gian, bé dần nhậnthức được hoàn cảnh của mình, rằng bé còn hạnh phúc hơn rất nhiều những đứatrẻ cùng lứa mà bé được biết. Bé không còn đòi phải được ba, mẹ đưa đón đếntrường.
Con trai lên năm đột nhiênthốt lên câu hỏi: “Mẹ ơi, cùng cha khác mẹ là gì?” Tôi bắt đầu càlăm, hỏi lại con: “Sao con hỏi mẹ câu đó”. Bé phụng phịu: “Vìtrong lớp có bạn nói con như vậy”. Với một đứa bé trai, tôi muốn conmình cứng cáp, thẳng thắn, dám chấp nhận những điều không thuận lợi nên tôilấy lại bình tĩnh, giải thích cho bé một cách ngắn gọn, dễ hiểu: “Cónghĩa là người cha có một người phụ nữ khác, sinh ra một hoặc nhiều đứa conkhác”. “Đàn ông không tự làm ra con hả mẹ?” – “Ờ, đàn ông không tự làm racon mà phải kết hợp với một người đàn bà”.
Thằng bé chuyển sang câu hỏikhác: “Con trai có cưới con trai không mẹ?” Tôi lại một phen cà lămnhưng biết không thể né tránh, nên hỏi lại cháu: “Con có thích cưới contrai không?” Thằng bé lắc đầu quầy quậy: “Không, con chỉ thích chơivới con trai thôi. Lớn lên, con sẽ cưới người nào giống y như mẹ!”
Sau những lời tâm sự “tầmphào”, thằng bé chúi mũi vào bức tranh. Tôi thở phào nhẹ nhõm. Cuộc sống củamột bà mẹ đơn thân dạy tôi trở nên biết kềm chế, điềm tĩnh trước những câuhỏi quá “người lớn” của bé. Rõ ràng là càng hốt hoảng, tình thế càng tồi tệhơn.
Một đêm, con bé thập thòngoài phòng làm việc. “Sao con không ngủ, khuya lắm rồi!” – “Mẹ ơi, tựdưng con không ngủ được” – “Vậy thì vào đây với mẹ”. Con bé đến bên,nhìn màn hình vi tính chi chít con chữ, bé thốt lên thán phục: “Mẹ, saomẹ giỏi vậy, mẹ làm ra chữ để nuôi con hả mẹ” – “Ừ”.
Im lặng một lúc, bé thốt lên:“Mẹ à, sao con thức khuya thấy mệt. Mẹ thức khuya hoài mà con thấy mẹkhông mệt” – “Mẹ cũng mệt lắm nhưng ráng. Mẹ phải làm việc mới có tiền muasữa, mua quần áo, đóng tiền học cho các con. Mẹ không làm việc, các conkhông đến trường được, vậy là dốt, sợ chưa?”– “Sợ”. Con bé tỏ ra hoangmang, sợ hãi nếu không được đến trường. Từ đó, thấy mẹ nó xem tivi, tán gẫu,nó kéo mẹ vào phòng, gào lên: “Mẹ, mẹ làm việc đi!”
Lật bật, đứa con gái bé bỏngcủa tôi ngày nào nay đã 14 tuổi. Một ngày, tôi kể cho con gái nghe về mốitình ngang trái của mình. Con gái tròn xoe mắt hỏi: “Cái gì khiến mẹ vượtqua nỗi đau khổ ghê gớm mà mẹ phải chịu đựng?” – “Tình yêu”. “Nhưng khi conchào đời, sao ba mẹ lại ly tan?” – “Ừ thì… trong nghịch cảnh, ba con khôngđủ sức chịu đựng. Ba con phải chọn cho mình một người phụ nữ mà theo ba làan toàn, là bến bờ êm ấm cho ba. Người phụ nữ ấy có nhiều điều kiện thuậnlợi hơn mẹ, giàu có hơn, thành đạt hơn”. “Như vậy người nghèo sẽ không baogiờ có được hạnh phúc hả mẹ?” Tôi nghe tim mình đau thắt vì sự cay đắngcủa mình đã gây ra một hiệu ứng tồi tệ.
Tôi chống chế: “Không,người giàu cũng khóc con à, khi người ta lầm lẫn những giá trị sống. Nóiđúng ra, người giàu có nhiều cơ hội tìm kiếm hạnh phúc hơn…” Con gái xòeđôi bàn tay, môi mím chặt, gương mặt trở nên thật già dặn: “Con tin ngườinghèo cũng sẽ có được hạnh phúc. Hạnh phúc chính trong đôi bàn tay mình!”Tôi ôm chặt con vào lòng, giấu những giọt nước mắt. Con gái lặng đi một lúc,chợt thốt lên câu hỏi: “Tình yêu có mang lại hạnh phúc cho người takhông, hay chỉ có nỗi đau, nước mắt? Với con, tình yêu là một vật xa hoa”.
Tôi mở to mắt nhìn con. Thếgiới này sẽ ra sao nếu không còn tình yêu, sẽ ảm đạm biết bao khi tình yêutrong mắt đứa con gái mới 14 tuổi của tôi chỉ là một vật xa hoa? Hãy cứu lấytâm hồn non dại của con. Vì trách nhiệm ấy mà tôi thêm một lần lau nước mắt,thêm một lần dẹp bỏ lòng tự ái, kiêu hãnh của mình đi tìm cha cho con.
Tôi chợt nhận ra mình sai lầmkhi 14 năm qua, tôi đã nỗ lực xây dựng cho mình hình ảnh một người mẹ cứngrắn, là cái nóc nhà, là cây cột chống trời thay cho người cha của các contôi…
Theo SGTT