Lần đầu tiên tôi phải chịu oan ức như thế này!

Dì còn nói kháy tôi nhận tiền đều đều mà thiếu trách nhiệm. Chỗ người nhà nên dì còn nói nhẹ nhàng, chứ phải người ngoài chắc dì ấy đã đuổi luổn rồi.

Dì còn nói kháy tôi nhận tiền đều đều mà thiếu trách nhiệm. Chỗ người nhà nên dì còn nói nhẹ nhàng, chứ phải người ngoài chắc dì ấy đã đuổi luổn rồi.

Tôi là sinh viên mới ra trường nên công việc còn gặp nhiều khó khăn. Kinh nghiệm còn ít, mối quan hệ cũng không nhiều nên thu nhập của tôi luôn ít ỏi. Vì vậy, hàng tháng tôi chi tiêu rất dè xẻn mới có thể bớt ra ít tiền gửi về quê cho bố mẹ. Tôi từng có suy nghĩ chuyển hẳn về quê để vừa được gần bố mẹ, vừa chi tiêu đỡ tốn kém, dù tiền lương có ít hơn thì suy cho cùng vẫn lợi hơn.

Khi tôi định tìm công việc ở quê rồi chuyển về thì bất ngờ tôi nhận được cuộc gọi từ một người dì, em họ của mẹ tôi. Vợ chồng dì làm ăn bất động sản lâu năm nên kinh tế cũng rất dư giả. Dì biết tôi mới đi làm nên kinh tế còn eo hẹp. Nhà dì có một con trai đang học lớp 8. Dì bảo ngày xưa tôi học toán cũng giỏi, muốn nhờ tôi kèm thêm cho con trai dì. Em ấy đang cần gia sư, mà thời gian tối thì tôi cũng rảnh.

Tôi nghĩ, nếu làm thêm công việc này, có lẽ thu nhập của tôi cũng sẽ khấm khá lên nhiều. Một tuần, tôi chỉ phải đi dạy có 3 buổi, thời gian đầu tư bài giảng cũng không nhiều vì tôi còn nhớ kiến thức. Hơn nữa, chỗ người nhà cả rồi nên tôi không sợ bị bắt nạt hay rắc rối tiền nong nữa. Tôi nhận lời dì và gặp mặt con trai dì ngay vài hôm sau.

Lần đầu tiên tôi phải chịu oan ức như thế này! - Ảnh 1.

Tôi từng có suy nghĩ chuyển hẳn về quê để vừa được gần bố mẹ, vừa chi tiêu đỡ tốn kém. (Ảnh minh họa)

Con trai dì, tên T, là một cậu bé thông minh nhưng nghịch ngợm và có tính không cẩn thận. Tôi trò chuyện qua với T để biết lực học của em rồi chuẩn bị bài giảng khá chu đáo. Những ngày đầu tiên, tôi dạy em khá hiệu quả. Ban ngày tôi đi làm ở công ty, tối đến nhà dì dạy kèm cho T, mỗi tuần 3 buổi đều đặn.

Trong khi dạy, tôi khuyến khích T bạo dạn hơn ở lớp. Nếu có ý tưởng làm bài, T cứ giơ tay phát biểu mà không nên sợ sai. Nhờ công của cả “cô” và “trò”, T tiến bộ nhiều lên trông thấy. T vốn sẵn thông minh, nay chăm chỉ và cẩn thận hơn nên điểm số lên nhanh. Dì họ thấy vậy, càng quan tâm tôi, trả cho tôi nhiều tiền hơn.

Vậy là, mỗi tháng, ngoài lương cứng ở công ty, tôi có thêm một khoản khá từ việc dạy thêm cho T. Đó là chưa kể, mỗi lần dì về quê ngoại, lại biếu mẹ tôi ít quà, luôn miệng khen tôi. Một công tiện cả đôi việc, tôi thôi hẳn ý định về quê làm việc.

Thế rồi, chuyện tôi đi dạy thêm vẫn tiếp diễn bình thường, cho đến khi có bài kiểm tra của T. Hôm ấy, biết T sắp có bài kiểm tra ở lớp, tôi ôn cho T nhiều dạng bài rất sát. Nếu mọi chuyện bình thường, T sẽ đạt điểm cao. Nhưng không, T chỉ làm được nửa bài đầu tiên và bị điểm dưới trung bình.

Lần đầu tiên tôi phải chịu oan ức như thế này! - Ảnh 2.

Dì nói kháy tôi nhận tiền đều đều mà thiếu trách nhiệm. (Ảnh minh họa)

Hôm ấy, khi tôi đến dạy T, tôi chào dì thì thấy dì sa sầm mặt mày lại. Tôi không biết mình đã làm gì không phải khiến dì tỏ thái độ như vậy. Thế rồi, dì hỏi tôi kèm T thế nào mà để T sa sút thế này. Bài kiểm tra đó dì tôi tìm được trong cặp sách của T. Thế rồi, dì nói kháy tôi nhận tiền đều đều mà thiếu trách nhiệm. Chỗ người nhà nên dì còn nói nhẹ nhàng, chứ phải gia sư thuê ngoài chắc dì ấy đã đuổi luôn rồi.

Tôi thấy chạnh lòng, dù chưa biết nguyên nhân nào khiến T làm bài kém nhưng tôi vẫn xin lỗi dì rồi đi lên phòng dạy T học. Sau khi tôi hỏi rõ, T mới nói ra sự thật. Khi T làm bài kiểm tra thì bạn T gọi hỏi bài. T nhắc bài bạn nên bị thầy giáo thu bài, cho điểm kém luôn nên điểm mới tệ như vậy. T sợ không muốn cho mẹ biết nên nói dối là do chưa học bài kĩ.

Tôi nghe đến đây thì tức giận vô cùng nhưng vẫn cố kìm lại. Nếu là người lạ chắc tôi đã giải thích rõ ràng để biện minh với mẹ T rồi. Thế nhưng, đây lại là dì họ tôi. Tôi sợ nói ra điều này, T sẽ bị mẹ phạt nặng. Nhưng nếu tôi không nói ra, bản thân tôi phải chịu ấm ức, T lại không thành thật với phụ huynh. Giờ đây, tôi phải làm sao cho vẹn cả đôi đường đây?

Theo Trí Thức Trẻ


gia sư


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.