- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Tất cả mọi người đều bật khóc khi mẹ chồng tôi cầm di ảnh con trai bước xuống xe hoa
Hôm nay tôi đã được làm vợ người mà tôi yêu nhất, cuối cùng tôi cũng đã là vợ của anh... dù anh không còn nữa.
Ngày hôm nay tôi đã lên xe hoa, đã kết hôn với người đàn ông
mà tôi yêu nhất. Có thể mọi người sẽ thương hại hoặc nghĩ rằng tôi thật
sự đã mất lý trí thật rồi. Nhưng với tôi, quyết định lấy anh là điều
đúng đắn nhất mà tôi đã làm dù có muộn màng đi chăng nữa.
Chúng tôi yêu nhau từ khi bước chân vào đại học. 4 năm ở bên nhau, tôi và anh đã cùng trải qua cuộc đời sinh viên với những yêu giận như các cặp đôi bình thường khác. Tôi và anh đã hẹn nhau đợi ra trường, khi cả 2 ổn định hơn sẽ làm đám cưới.
Anh làm ngành xây dựng, suốt ngày phải rong ruổi bên các công trình. Mỗi lần thấy anh từ công trình trở về với lưng áo ướt đẫm, mồ hôi nhễ nhại nhưng vẫn vui vẻ khoe với tôi về số tiền kiếm được gần đủ để mua nhà, tôi lại thấy hạnh phúc vô cùng.
Anh đã làm việc quên cả giờ giấc và sức khỏe để tôi sớm trở thành vợ của anh. Hôm ấy khi anh vẫn đang ăn vội miếng cơm để tiếp tục đi làm, mũi anh chảy máu. Dù đã lấy chiếc khăn lau nhưng máu vẫn chảy không ngừng, tôi vội vàng gọi cấp cứu đưa anh đi viện.
Tôi như chết đi khi nghe 3 từ đó từ lời bác sĩ. (Ảnh minh họa)
Đến bệnh viện, anh đã cầm được máu nhưng bác sĩ lại không cho chúng tôi về nhà. Bác sĩ đã gọi tôi ra để nói chuyện, bác sĩ nói tôi nên xét nghiệm tủy cho chồng vì với các triệu chứng chồng tôi kể, có thể có tế bào lạ trong máu của anh. Tôi như chết đi khi nghe 3 từ "tế bào lạ" đó. Đi vào phòng bệnh, tôi nuốt nước mắt an ủi anh chịu khó ở lại theo dõi vài hôm rồi về. Lúc ấy anh còn nắm tay tôi và nói nếu anh khỏe thì cho anh về, anh còn nhiều việc ở công trường.
Sau khi chọc tủy xét nghiệm, chồng tôi được chuẩn đoán mắc bệnh ung thư máu cấp. Tôi còn nhớ vẻ mặt thẫn thờ của mẹ chồng khi cầm tờ giấy kết luận bệnh của con. Càng không thể quên được ánh mắt của chồng lúc anh biết căn bệnh mình đang mang trong người.
Anh đòi về nhà nhưng tôi và mẹ không đồng ý, tôi bắt anh phải chiến đấu bằng được. Mỗi một đợt hóa trị, chồng tôi lại gầy rộc đi. Đôi bàn tay rắn chắc của anh bây giờ đã thâm đen vì vỡ ven sau quá nhiều lần truyền thuốc.Thế nhưng tôi đã phải cố gắng mạnh mẽ đến mức chưa bao giờ khóc trước mắt chồng và mẹ.
Khi thấy bệnh của anh ngày càng chuyển biến xấu. Tôi đã nói với mẹ chồng rằng sức khỏe của anh đang tiến triển tốt và tôi muốn kết hôn.
Ai cũng bất ngờ với quyết định của tôi và ai cũng hết lời khuyên tôi hãy chỉ là người yêu chứ đừng cưới vì biết đâu… Tôi biết chứ, tôi còn rõ hơn mọi người nhưng tôi đã đủ lớn để quyết định cho cuộc đời mình. Vậy là chúng tôi kết hôn.
Hôm nay tôi đã được làm vợ người mà tôi yêu nhất. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi đi chụp ảnh cưới như những cặp đôi bình thường khác trong sự giúp đỡ của bệnh viện và y tá. Hôm nhận được ảnh cưới, chồng tôi đã khóc. Anh đã nói với tôi, anh từng nghĩ anh thật bất hạnh khi mắc căn bệnh này, nhưng anh hạnh phúc vì đã gặp được tôi. Sau ngày chụp ảnh cưới một tuần, chồng tôi qua đời. Chúng tôi còn chưa kịp làm đám cưới dù đã lên kế hoạch đầy đủ và mời khách khứa xong xuôi.
Tôi tất bật lo cho đám tang của chồng như một người vợ thực sự. Suốt mấy ngày ấy, tôi vẫn là chỗ dựa duy nhất của mẹ chồng. Mọi người ai cũng nói tôi mạnh mẽ và can trường vì đã không gục ngã nhưng chỉ có tôi mới hiểu nỗi đau ấy lớn đến mức tôi chẳng thể nói hay khóc được nữa.
Tôi và mẹ chồng vẫn quyết định sẽ tổ chức đám cưới. Ngày hôm nay chính là ngày cưới của tôi. Mẹ chồng tôi ngồi trên xe hoa bước xuống, tay cầm di ảnh của con trai. Tất cả mọi người khi nhìn thấy cảnh ấy đều bật khóc. Thế là tôi lên xe về nhà chồng.
Hôm nay tôi đã được làm vợ người mà tôi yêu nhất. Cuối cùng chúng tôi cũng thành vợ chồng, cuối cùng tôi cũng đã là vợ của anh... dù anh không còn nữa.
Theo Trí thức trẻ-
Tâm sự8 giờ trướcSau hai năm tôi cố tình lần lữa thực hiện thiên chức làm mẹ để chạy theo ánh hào quang trước mắt mình, một hôm Hoàng mời tôi xuống phòng khách, nghiêm túc thông báo rằng Hoa, cô giúp việc trẻ, xinh đẹp đã cho gia đình anh thỏa nguyện khi cô đã mang thai con của anh được ba tháng.
-
Tâm sự12 giờ trướcTôi không có nhu cầu nhiều nhưng "ngủ chay" vậy thì bao giờ mới có con đây?
-
Tâm sự12 giờ trướcSau khi bố qua đời, anh em tôi dọn dẹp phòng ngủ của ông và tìm thấy lá thư với vài chữ nguệch ngoạc cuối cùng.
-
Tâm sự15 giờ trướcTôi làm mẹ cũng tệ, mà làm con cũng chẳng ra sao…
-
Tâm sự1 ngày trướcBố mẹ tôi trao cho tôi một số tiền, vàng lớn làm của hồi môn. Đêm tân hôn, chồng lại có hành động gây sốc.
-
Tâm sự1 ngày trướcNgày mua được nhà mới, tôi lập bàn thờ bố nhưng không ngờ lại bị mẹ vợ nói những lời cay đắng.
-
Tâm sự1 ngày trướcCô tự nguyện theo sự môi giới của chị hàng xóm làm nghề gái bao, vì ham cuộc sống giàu sang nhung lụa của chị ấy mà chấp nhận làm người tình của người đàn ông giàu có đáng tuổi bố của cô.
-
Tâm sự2 ngày trướcKhi cả nhà anh đồng lòng ruồng bỏ một người phụ nữ là dâu con đã được hỏi cưới đàng hoàng vào đúng lúc cô ấy không may bị sảy thai, đau ốm rồi mất việc làm như vậy. Liệu anh có nghĩ đến sự quả báo không anh?
-
Tâm sự2 ngày trướcSau cú lật mặt của chị đồng nghiệp thân thiết 5 năm có lẻ, tôi phải xin nghỉ phép 2 tuần để lấy lại tinh thần.
-
Tâm sự2 ngày trướcMỗi khi ai đó hỏi về chuyện cả đời của con gái, tôi thấy bất lực và xấu hổ; con tôi giỏi giang, có nhà, có xe, có công ty riêng nhưng đã 35 tuổi vẫn chưa kết hôn.
-
Tâm sự2 ngày trướcGia đình chồng tôi rất giàu có, bề thế, còn tôi lại chẳng có gì. Nếu ly hôn khả năng cao quyền nuôi con sẽ thuộc về chồng, nghĩ đến đó tôi lại cố nhẫn nhịn cuộc hôn nhân đau khổ này.
-
Tâm sự2 ngày trướcThời điểm nhìn thấy bố ngoại tình cùng bạn thân của mẹ, tôi hoàn toàn suy sụp, tôi muốn chạy về nhà nói với mẹ ngay chuyện này nhưng lại sợ bà tổn thương.