- Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
- Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
- Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
- Mục này không có nhuận bút.
Bố có muốn đến viện dưỡng lão?
Tuổi già thường làm người ta nhỏ bé, yếu đuối và dựa dẫm đi biết bao nhiêu! Bố tôi nói nếu sau này bố không còn tự lo cho bản thân được nữa, nếu các con không có khả năng chăm sóc, thì đưa bố vào viện dưỡng lão, vào đó thay đổi môi trường lúc này lại vui thú hơn.
- 78 tuổi có 3 người con, lương hưu 21 triệu/tháng, tôi cùng vợ vào viện dưỡng lão sau nhiều lần phiền tới hàng xóm: Tôi có tiền, không muốn trông đợi vào con cái!
- Cụ bà tử vong trong viện dưỡng lão, nguyên nhân đến từ một đường ống bên cửa sổ: Ai chịu trách nhiệm?
- Gặp lại tình đầu trong viện dưỡng lão, tôi có nên yêu lại?
Còn nhớ, sau khi bà tôi mất mấy năm, một mình ông ở căn nhà nhỏ. Tuổi già yếu, con cái bận đi làm, ai sẽ chăm sóc cho ông, quan trọng nữa là chăm sóc như nào mới tốt. Mọi người bàn nhau hay đưa ông đi viện dưỡng lão.
Ông không từ chối như những người bạn già khác khi nghe về viện dưỡng lão. Ông không sợ con cháu bỏ rơi mình, chỉ cười khà khà hỏi: "Thế hả?".
Bố tôi và cô chú đưa ông đi tham quan viện dưỡng lão. Ông vẫn thử đi xem, ngắm nghía. Rồi ông lại bảo thôi ông thích ở nhà, chẳng đâu bằng nhà. Ông thích ăn ngủ theo giờ giấc của mình, ông nói ông còn tự lo được thì cứ tự do sống, không muốn phải phụ thuộc vào ai.
Bố tôi lo ông ở một mình, đón ông lên ở cùng. Ông cũng thử đi để xem sao, rồi ông lại bảo thôi ông thích về nhà, chẳng đâu bằng nhà.
Minh họa AI: Vy Thư
Ông cười khà khà nói mình bằng này tuổi, còn sống được bao lâu nữa mà lo ánh mắt dị nghị của người khác, mình chỉ còn sống cho mình nữa thôi, con cái cũng sống cuộc đời chúng. Ở đâu tốt thì mình chọn.
Tuổi già thường làm người ta nhỏ bé, yếu đuối và dựa dẫm đi biết bao nhiêu! Bố tôi nói nếu sau này bố không còn tự lo cho bản thân được nữa, nếu các con không có khả năng chăm sóc, thì đưa bố vào viện dưỡng lão, vào đó thay đổi môi trường lúc này lại vui thú hơn.
Ông bạn hàng xóm đến hỏi bố tôi, con cái định đưa ông vào viện dưỡng lão, thế có nên đi hay không? Ông sợ hàng xóm chê cười, nói con cháu bất hiếu.
Bố hỏi lại: "Thế ông đã nói chuyện với con ông chưa? Ông ở nhà có phiền tới chúng nó không, mà ông đi thì chi phí sẽ như thế nào. Đã là gia đình là phải bàn bạc với nhau, tìm ra giải pháp phù hợp nhất, không có đúng sai".
Bố tôi còn nói thêm tùy điều kiện kinh tế gia đình và mong muốn của bố mẹ nữa. Bố mẹ thấy vui vì mình vẫn còn có thể quyết định được và vẫn còn minh mẫn, nếu phù hợp thì các con cũng phải tôn trọng nguyện vọng của bố mẹ. Hy vọng đến tuổi đó chỉ có khỏe mạnh, minh mẫn; có mất cũng ra đi nhẹ nhàng, không làm gánh nặng cho con cái, cũng không phải chịu đựng bất lực, đau đớn dày vò gì.
Có lần mấy người bạn của ông tôi đến thăm ông sau cơn bệnh, mọi người cảm thán mấy nay ông không đi tập, hội các cụ thấy buồn thấy nhớ lắm. Cứ từ từ, dần dần từng người một rời đi, người thì theo con cháu chuyển đi, người thì mất, người nằm liệt giường…
Ông chỉ im lặng lắng nghe.
Lúc đó các cụ nói về sống chết, về ra đi, về mồ mả mà cười phớ lớ.
Lúc đó tôi mới nhận ra sống chết cũng là quy luật tự nhiên, sợ hãi để làm gì, điều gì đến vẫn sẽ đến.
Ông đã mãn nguyện cả một đời nỗ lực, dù còn nuối tiếc nhưng cũng không sợ hãi trước khó khăn. Căn nhà chỉ còn lại những kỷ niệm năm xưa nhưng những gì được học từ ông luôn theo dấu con cháu, ảnh hưởng đến cách suy nghĩ, cách sống của con cháu đến tận sau này.
Tôi đã luôn lo lắng không thể cho bố một cuộc sống tốt nhất. Bố tôi thì bình tâm và bình thản trước mọi việc đến và đi trong cuộc sống.
Ông bà đã mất mấy năm, ngày ra mộ thắp nén hương cho ông, bố cẩn thận lau chùi từng chiếc lư hương, cốc nước.
Ông và bố, hai người hai thế hệ khác nhau đã dạy cho chúng tôi bài học về sự dũng cảm và bình an, chẳng cần đao to búa lớn, nói đạo lý làm người, mà chỉ bằng chính cuộc sống và thái độ sống của bản thân.
Theo NLĐ
-
Tâm sự2 giờ trướcHơn 1 năm yêu nhau, sắp về chung một nhà, giữa tôi và chồng sắp cưới vẫn vướng phải rào cản mang tên “người yêu cũ”.
-
Tâm sự5 giờ trướcTheo tôi, cái giá cô phải trả cho lòng tham làm giàu bằng tiền trong túi người khác là xứng đáng.
-
Tâm sự16 giờ trướcTrước đây tôi rất ghét những kẻ ngoại tình, nhưng chỉ vì chán chồng mà tôi đã mắc phải sai lầm khó có thể tha thứ.
-
Tâm sự19 giờ trướcTôi đã ly hôn chồng từ lâu và nuôi hai đứa con. Cuộc sống của chúng tôi đang yên ổn thì người yêu cũ xuất hiện. Anh ngỏ ý muốn cùng tôi làm lại vì cuộc sống của anh cũng bất hạnh với người vợ thường xuyên "cắm sừng" chồng
-
Tâm sự20 giờ trướcKhi bố tôi dứt lời cũng là lúc tôi thấy chồng rơi nước mắt. Anh hứa với bố mẹ vợ sẽ cố gắng làm lại từ đầu để không làm vợ con phải khổ.
-
Tâm sự21 giờ trướcAnh bất ngờ hỏi tôi chuyện cưới xin dù trước đó nói chưa thể quên được tình cũ. Tôi không muốn là một phần trong câu chuyện của ai đó.
-
Tâm sự23 giờ trướcMỗi tháng đưa vợ 5 triệu đồng nhưng chồng luôn miệng chê đồ ăn không ngon, bảo sao không lên mạng học hỏi, vợ người ta nấu mâm cơm mấy chục nghìn vừa ngon vừa đẹp.
-
Tâm sự23 giờ trướcTôi mệt mỏi vì liên tục chứng kiến cảnh chồng và mẹ vợ hễ gặp nhau là thể hiện sự bất hòa.
-
Tâm sự1 ngày trướcChồng tôi đang lâm bệnh nặng và quỹ thời gian còn rất ít, anh ấy thú nhận bấy lâu nay đã lừa dối tôi, qua lại với một phụ nữ khác. Chồng tôi và người phụ nữ này đã có với nhau đứa con chung hơn 5 tuổi. Anh ấy cầu xin tôi tha thứ và nhận đứa con rơi kia.
-
Tâm sự1 ngày trướcBóc phong bì mừng cưới của bạn thân, tôi thấy vô cùng hụt hẫng, không dám tin rằng người bạn tri kỉ 10 năm lại có thể mừng cưới mình số tiền như vậy
-
Tâm sự1 ngày trướcBỗng dưng tôi nghĩ cái nhẫn cưới bị nứt cũng là điềm may, giúp tôi nhận ra bộ mặt thật của chồng dù muộn màng...
-
Tâm sự1 ngày trướcTrong lúc dọn dẹp nhà tôi thấy nhiều loại giấy tờ bóc trần bộ mặt thật của chồng.
-
Tâm sự1 ngày trướcTôi chụp lại hình ảnh đó, gửi cho chồng và rời đi ngay vì cảm thấy quá ghê sợ con người chồng. Tôi không ngờ anh ta có thể vì tiền mà bất chấp tất cả.