Chỉ vì một vé trò chơi 10 nghìn đồng mà chồng tôi nỡ đối xử tệ bạc với đứa cháu đáng thương

Anh giật lấy tay thằng bé rồi đánh vào mông nó mấy cái trước sự chứng kiến của mọi người trong quán cà phê.

Anh giật lấy tay thằng bé rồi đánh vào mông nó mấy cái trước sự chứng kiến của mọi người trong quán cà phê.

Mấy ngày hôm nay, tâm trạng tôi rất tồi tệ. Chưa khi nào tôi phải chịu sự dằn vặt và tội lỗi như hiện tại. Cứ bước chân ra đường, tôi lại sợ chạm phải ánh mắt dè bỉu của hàng xóm. Tất cả cũng do chính người chồng giàu có mà keo kiệt của tôi.

Cách đây 2 năm, vợ chồng chị gái tôi ly hôn. Chị tôi giành quyền nuôi con lúc đó thằng bé mới có 6 tuổi. Chồng chị bỏ vào Tây Nguyên lập nghiệp rồi lấy vợ mới sinh con và định cư luôn trong đó. Thằng bé sống với mẹ nhưng rất ngoan ngoãn, lễ phép, dễ dạy bảo. Thời gian đó tôi cũng giấu chồng giúp đỡ chị nhiều để chị ổn định cuộc sống. Bởi trong các anh chị em, gia đình tôi là khá giả nhất.

Không may đầu năm nay, chị gái tôi lại mất đột ngột trong một vụ tai nạn giao thông. Ngày đưa tang chị, nhìn cháu bé tí đã đeo khăn tang trắng, tim tôi quặn thắt lại. Sau khi tang lễ hoàn thành, tôi đề nghị với cả nhà đưa cháu về nhà tôi ở. Bố mẹ tôi đã già, nuôi cháu không tiện, những anh chị khác thì gia đình cũng chẳng dư dả gì.

Ngày đưa tang chị, nhìn cháu bé tí đã đeo khăn tang trắng, tim tôi quặn thắt lại. (Ảnh minh họa)

Nghe tôi nói thế, chồng tôi ngồi bên cạnh, mặt mày xám xịt lại. Anh đưa ra ý kiến là để cháu ở với ông bà, vợ chồng tôi phụ thêm tiền. Nhưng tôi không chịu, cháu tôi mất mẹ, cha đã có vợ khác, tôi không đành lòng bỏ rơi nó thêm lần nữa.

Từ lúc dẫn cháu về nhà ở, cuộc hôn nhân của tôi cũng bắt đầu đi xuống. Chồng tôi thể hiện bản chất là một con người ích kỉ, hẹp hòi cả với một đứa bé mới 8 tuổi.

Anh thường xuyên đi nhậu nhẹt rồi lại mắng đểu tôi. Anh nói tôi dài tay, lắm chuyện, rước của nợ về ở. Mỗi lần như thế, tôi im lặng cho qua chuyện. Nhưng tôi biết, cháu tôi buồn lắm. Nó hay ngồi bần thần, cũng mất đi nét hồn nhiên của trẻ thơ. Điều đó làm tôi đau lòng hơn cả. Nhưng vì tương lai, tôi buộc phải nhẫn nhịn để nuôi dưỡng cháu thành người.

Chồng tôi ngày một quá quắt. Anh bắt cháu tôi nghỉ học thêm vì sợ tốn tiền. Vì chuyện đó, tôi và anh đã cãi nhau, giận nhau nguyên một tháng. Sau cùng, tôi buộc phải chuyển cháu từ lớp học thêm cao cấp sang lớp thường để giảm chi phí.

Hay chuyện ăn uống, chồng tôi cũng khắt khe với cháu tôi từng chút một. Anh mua yến hũ về chất đầy tủ lạnh nhưng ngày nào cũng lôi ra đếm lại. Anh sợ cháu tôi lấy ăn mất của con gái chúng tôi. Nhiều khi thấy cháu nhìn em ăn một cách thèm thuồng, tôi lại cay xè mắt.

Từ lúc dẫn cháu về nhà ở, cuộc hôn nhân của tôi cũng bắt đầu đi xuống. (Ảnh minh họa)

Rồi mỗi khi đưa cháu đi học thêm, tôi lại lén mua cho cháu ăn nhưng cháu tôi từ chối vì sợ dượng biết. Mọi người biết không, nghe những lời nói non nớt đầy hiểu biết của cháu, tim tôi như tan nát ra. Lắm khi tôi tự hỏi mình đang làm điều tốt hay đang hại cháu đây?

Mới đây, vợ chồng tôi đưa con và cháu đi uống cà phê có khu trò chơi cho trẻ nhỏ. Con gái tôi đòi vào chơi, cháu tôi còn nhỏ nên cũng thích đi. Chồng tôi lại chỉ mua đúng một vé cho con gái. Tôi bảo anh mua luôn cho cháu, anh gầm gừ nói phí tiền rồi không mua.

Cháu tôi ngồi cạnh, uống nước lọc vì chồng tôi không cho gọi nước nên nó cũng không dám gọi. Nó nhìn vợ chồng tôi, nói cho nó vào chơi để nó trông em. Tôi thương quá, gọi nhân viên tới mua thêm vé. Giá vé chỉ có 10 nghìn đồng.

Thế mà chồng tôi lại kéo tay thằng bé rồi đánh vào mông nó mấy cái trước sự chứng kiến của mọi người trong quán cà phê. Vừa đánh anh vừa chửi: "Thứ phá tiền, tao nuôi mày chưa đủ tốn hay sao mà còn đòi hỏi?".

Mấy người xung quanh thấy vậy, có người can anh, có người mắng anh. Tôi cũng không kiềm được, nước mắt cứ chảy ròng ròng. Hai dì cháu ôm nhau mà khóc. Chồng tôi bực tức lấy xe bỏ về. Tôi dẫn con, dẫn cháu thuê taxi về thẳng nhà mẹ.

Từ hôm đó đến nay, tôi luôn sống trong dằn vặt. Cháu tôi đã có thể tự do ăn uống, tự do cười nói mà không phải lấm lét sợ ánh mắt của dượng nữa. Nhưng con gái tôi thì khóc đòi ba suốt. Mọi người ơi, tôi phải làm gì để tốt cho hai đứa nhỏ đây? Tôi không muốn sống chung với một người đàn ông hẹp hòi như chồng mình nữa.

Theo Helino


chồng keo kiệt

Vợ Chồng

Ly hôn


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.