Có bầu nhưng nhà bạn trai không chấp nhận, tôi nguyện giữ đến lúc đẻ ra, họ lại mang cục tiền đến xin nhận cháu

Nghe mẹ bạn trai cũ kể lể về tình trạng con trai hiện giờ, tôi vừa hả hê vừa sợ mất con. Họ đòi nhận đứa trẻ từng hắt hủi một cách đơn giản thế ư?

22 tuổi tốt nghiệp Đại học cũng là lúc tôi biết mình đã có bầu với Tiến. Chúng tôi mới yêu nhau được 5 tháng thôi. Tiến hơn tôi 3 tuổi, con nhà có điều kiện và khá đẹp trai. Yêu nhau, Tiến không cho tôi công khai mối quan hệ này và cũng không hề nhắc đến việc kết hôn. 

Khi tôi báo tin có em bé cho anh, Tiến buông lời chát chúa: "Em chắc nó là con anh chứ? Em qua đêm với anh được thì sẽ dễ dãi với người khác được thôi". Tôi sốc trước lời anh nói, anh là người đầu tiên tôi trao thân, tôi chưa từng yêu ai ngoài anh vậy tôi có con với ai được chứ? Tôi cố gắng thuyết phục Tiến, nhưng anh một mực khẳng định đó không phải con mình. 

Có bầu nhưng nhà bạn trai không chấp nhận, tôi nguyện giữ đến lúc đẻ ra, họ lại mang cục tiền đến xin nhận cháu-1(Ảnh minh họa)

Anh yêu tôi chơi bời chứ không có ý định cưới. Vợ anh là người phải có gia thế tốt, khá giả, có việc làm lương ít nhất 1000 đô. Còn tôi chẳng có gì. Không thuyết phục được bạn trai, tôi làm liều ôm bụng bầu đến nhà anh bắt đền. Nhưng bố mẹ anh cũng vậy, họ không chấp nhận đứa bé này. Họ cho rằng nó không phải con Tiến, không chấp nhận đứa con dâu dễ dãi như tôi.

Bị bạn trai chia tay, phũ phàng chối bỏ trách nhiệm tôi uất ức lắm. 22 tuổi, vừa mới ra trường, chưa tìm được việc làm giờ lại chửa thế này tôi biết phải làm gì đây? Suy nghĩ nhiều, tôi quyết định giữ cái thai này và làm mẹ đơn thân thay vì có ý định đi bỏ để làm lại cuộc đời. Bố mẹ tôi biết chuyện, họ sốc lắm. Nhưng vì con cái, bố mẹ nhắm mắt bỏ qua, bảo tôi về nhà dưỡng thai, bố mẹ chăm.

Về quê, tôi chịu đủ lời chê bai đàm tiếu từ người ngoài, nhưng chẳng biết làm gì chỉ có cam chịu, giả câm giả điếc. Cắt đứt liên lạc với Tiến, tôi chọn cuộc sống bình lặng, không dùng mạng xã hội, ở nhà phụ bố mẹ nuôi lợn, nuôi gà trồng rau bán. 

9 tháng thai nghén cũng đến ngày trở dạ. Gia đình đưa tôi vào bệnh viện huyện nhưng bác sĩ khám nói khó đẻ phải chuyển lên tuyến trên. Vật lộn với cơn đau đẻ như chết đi sống lại, lên bệnh viện Trung ương tôi được các bác sĩ chỉ định mổ đẻ gấp. Mọi đau đớn, tủi nhục cũng qua đi khi nhìn thấy con chào đời. Là một bé gái, nó thật xinh xắn đáng yêu.

Nằm viện đến hôm thứ 5 thì bất ngờ mẹ Tiến đến tìm tôi. Bà gầy đi nhiều so với thời gian trước tôi gặp. Mẹ cứ nghĩ là người quen của tôi nên cho bác ấy vào. Vừa nhìn thấy đứa bé, bác đã vội xin mẹ tôi cho bế nó nhưng tôi kiên quyết không cho bà ấy đụng vào con bé. Tôi thẳng thừng nói: "Ngày trước mẹ con bác hắt hủi, không thừa nhận nó. Giờ bác đến đây làm gì? Bác về đi, đừng mong gặp lại mẹ con cháu nữa!".

Thấy tôi gay gắt như vậy, mẹ Tiến lôi trong túi ra một bọc to gói giấy báo bên ngoài. Bác ấy dúi vào tay tôi vừa khóc vừa kể lể: "Nhà bác đã sai khi hắt hủi mẹ con con. Nhưng nay bác đến xin nhận cháu, gửi cháu số tiền này coi như đền bù. Thằng Tiến vừa rồi bị tai nạn giao thông, nó không may bị mất khả năng làm bố, không thể có con được nữa. Nó giờ phải tập vật lý trị liệu, tập đi cháu ạ. Mong cháu bỏ qua chuyện cũ, cho nhà bác được nhận giọt máu duy nhất này".

Có bầu nhưng nhà bạn trai không chấp nhận, tôi nguyện giữ đến lúc đẻ ra, họ lại mang cục tiền đến xin nhận cháu-2(Ảnh minh họa)

Mẹ tôi nghe và hiểu mẹ Tiến chính là người đã làm khổ tôi, mẹ đuổi bác đấy về, dúi trả bọc tiền mà không quên đe dọa: "Đáng đời nhà bà. Ông trời có mắt đấy. Nhà bà sống ác thì giờ phải chịu quả báo. Không bao giờ tôi để cho mẹ con bà được nhận cháu". Tôi vẫn giận bác ấy chuyện cũ mà gắt lên: "Bác về đi, đừng bao giờ đến đây nữa".

Sợ hãi nhà Tiến đến bắt con, tôi ôm chặt đứa bé vào lòng mà khóc lên thổn thức. Đúng là Tiến đã phải nhận cái giá đắng chát cho hành động, sự tệ bạc của mình với mẹ con tôi. Bây giờ họ nghĩ chỉ cần cho tôi chút tiền là có thể mua được cháu ư? Tôi nghèo, khó khăn về kinh tế nhưng chẳng đến mức phải nhận số tiền đó. Anh ta rồi cả nhà anh ta coi thường tôi thế nào thì giờ phải chịu sự dằn vặt, day dứt về tội lỗi của mình.

Xuất viện về nhà, gia đình Tiến lại tiếp tục đến làm phiền. Họ van xin nhà tôi tha thứ, cho họ được nhận cháu. Nhưng bố mẹ tôi kiên quyết không đồng ý. Nếu không vì tai nạn, mất khả năng làm bố, con họ giờ tàn tật thì liệu nhà Tiến có đến nhận con cháu hay không? Hay họ mặc kệ mẹ con tôi? Ngày nào bố mẹ Tiến cũng đến xin lỗi, xin nhận cháu khiến tôi khó chịu phát bực. Kể ra thì hoàn cảnh của gia đình họ cũng éo le khi Tiến là con một. Tôi có nên bỏ qua chuyện cũ, cho con nhận bố hay không? Bố mẹ tôi thì nhất định không để cháu nhận cha, nhận nhà nội rồi.

(Xin giấu tên)

Theo Vietnamnet


mẹ đơn thân


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.