Con gắp thức ăn cho mẹ, bố thò tay bốc miếng thịt ném đi

Có bữa cơm, tôi chỉ ngồi ăn không, không được phép gắp thức ăn. Con tôi thương mẹ gắp cho mẹ miếng thịt vào bát, ông ấy còn thò tay vào bát tôi bốc miếng thịt ném đi.

Tôi năm nay 50 tuổi. Thật tình tôi không biết phải bắt đầu từ đâu nữa vì số phận và cuộc đời tôi quá cay đắng và gian truân. Tôi xin kể theo cảm xúc, mong mọi người đọc và thông cảm cho tôi!

Tôi sinh ra ở vùng quê lam lũ nhưng gia đình tôi không phải làm nông như nhiều gia đình khác. Bố tôi làm cán bộ xã và sau làm cán bộ huyện, mẹ tôi buôn bán ngoài chợ nên cuộc sống gia đình tôi không khó khăn về kinh tế. Tôi lại là con út trong gia đình có 6 anh chị em nên luôn được yêu thương và cưng chiều!

Năm 21 tuổi, tôi được bố mẹ gả cho gia đình bạn của bố (cuộc hôn nhân không có tình yêu). Gia đình chồng tôi lúc đó cực kỳ khó khăn, phải nói là thiếu ăn.Từ một đứa con gái 21 tuổi đang sống trong gia đình đủ ăn đủ mặc, tôi phải chịu cảnh đi vay ăn từng bữa, bữa đói bữa no.

Chồng tôi đi làm thuê cho người ta, có lần chồng ốm, trong túi không có tiền tôi phải xin mẹ tiền để mua thuốc cho anh.

Con gắp thức ăn cho mẹ, bố thò tay bốc miếng thịt ném đi-1

Sau cưới được mười ngày, tôi đã bị chồng đánh một trận thâm tím mặt mũi cả tuần không ăn được cơm. Lý do là có cô bạn tôi cưới, tôi xin đi trả nợ quà cưới cho bạn nhưng chồng không đồng ý. 

Tôi nói, sao anh ích kỷ vậy. Cưới mình người ta đi quà, bây giờ người ta cưới mình phải đi trả chứ, anh không đồng ý em vẫn phải đi trả người ta.

Tôi chưa dứt câu thì anh ta nhảy vào đấm đá tôi túi bụi khiến tôi không đứng lên nổi. Uất ức nhất là bố chồng và cô em gái anh ta ở đó mà không một ai can ngăn, cứ đứng nhìn tôi như vậy.

Sau hôm ấy tôi đau đớn không ăn, không đi lại được. Tôi đem chuyện kể cho cô (em bố tôi -nv) chứ không nói với bố mẹ. Cô tôi khuyên nên chịu đựng chứ nói ra bố mẹ xấu hổ!

Tôi chỉ muốn bỏ ngay về nhà nhưng nghĩ đến bố mẹ, tôi lại cam chịu (thời của tôi nếu bỏ chồng thì gia đình nhục lắm đi đâu cũng bị cười chê).

Sau lần ấy tôi suy sụp tinh thần và càng ngày càng phát hiện ra tính xấu của chồng: Độc đoán gia trưởng, vũ phu và vô tâm.

Cho đến ngày hôm nay, sau 30 năm chung sống, tôi đã phải gánh chịu quá nhiều tủi nhục và đau đớn cả thể xác lẫn tinh thần. Cứ mỗi lần không vừa ý hay ra ngoài bực bội gì là về nhà anh ta trút lên đầu vợ con. Tôi và các con luôn bị đánh đập.

Tôi bị đánh, các con thương mẹ nhảy vào can thì bị đánh tất hoặc con bị đánh tôi vào can cũng bị đánh như vậy. Chưa kể, nhiều lần anh ta say xỉn, ba mẹ con chạy như chạy nạn không thì bị chém chết!

Tôi luôn phải làm quần quật từ sáng sớm đến tối đêm nhưng vẫn phải lo cho gia đình đầy đủ, một mình chăm sóc con cái.

Kinh tế làm được như thế nào chồng tôi quản lý hết. Chi tiêu, mua bán hoặc cho ai tôi không có quyền can thiệp.

Trong nhà, ai ốm đau tôi luôn chăm sóc tận tình chu đáo. Chồng tôi ốm đi viện, tôi túc trực bên cạnh nhưng vẫn luôn bị chửi rủa ngay tại giường bệnh! 

Chăm sóc cho gia đình như vậy nhưng khi tôi bị ốm nặng thì phải nhịn đói 2 ngày liền không một ai hỏi thăm. Chồng tôi không để mắt xem tôi sống hay chết, con cái thì không có nhà.

Có lần tôi bị gãy chân nhưng vẫn phải chống gậy đi lại làm lặt vặt và lo cơm nước, tôi không làm chồng tôi không cho ăn. Có bữa cơm, tôi chỉ ngồi ăn không, không được phép gắp thức ăn. Con tôi thương mẹ gắp cho mẹ miếng thịt vào bát, ông ấy còn thò tay vào bát tôi bốc miếng thịt ném đi.

Cay đắng là vậy mà tôi vẫn phải nhẫn nhục vì con, muốn cho con có cuộc sống gia đình không bị chia rẽ.

Tôi sinh được ba đứa con gái, cả ba lần sinh nở, tôi đều phải nuôi con một mình, không bao giờ được chồng chia sẻ hay đỡ đần lúc con ốm đau đi viện.

Mỗi lần con đi viện những người giường bên hỏi bố đâu sao không thấy thăm con tôi luôn phải nói dối bố đi làm xa. Hiện tại, con gái đầu của tôi đã đi lấy chồng, đứa thứ hai vào đại học, tôi muốn sống cho mình để những năm cuối đời được thanh thản.

Chúng tôi đã ly thân nhưng vẫn sống chung nhà, tài chính kinh tế chồng tôi quản lý nhưng lại không chi dùng cho con cái ăn học, tôi phải làm thêm đủ thứ để lo cho các con. 

50 tuổi tôi biết, nếu có ra đi tôi vẫn chỉ có 2 bàn tay trắng và 3 đứa con. Nhưng nếu không chia tay, tôi phải làm gì để thay đổi? Xin các anh chị em xa gần cho tôi lời tư vấn chân thành. Xin trân trọng cảm ơn.



Theo VietNamNet

Xem link gốc Ẩn link gốc https://vietnamnet.vn/vn/doi-song/tam-su/con-gap-thuc-an-cho-me-bo-tho-tay-boc-mieng-thit-nem-di-689089.html

Chồng gia trưởng


Đưa hôn nhân qua mùa... thất vọng
Thất vọng là một "liều thuốc độc" của hôn nhân. Nó không gây ra cái chết ngay lập tức mà từ từ ngấm vào cuộc hôn nhân và đến một ngày, nếu không phát hiện ra mà "chữa" kịp thời, hôn nhân sẽ tử vong…

Gửi bài tâm sự

File đính kèm
Hình ảnh
Words
  • Bạn đọc gửi câu chuyện thật của bản thân hoặc người mình biết nếu được cho phép, không sáng tác hoặc lấy từ nguồn khác và hoàn toàn chịu trách nhiệm trước pháp luật về bản quyền của mình.
  • Nội dung về các vấn đề gia đình: vợ chồng, con cái, mẹ chồng-nàng dâu... TTOL bảo mật thông tin, biên tập nội dung nếu cần.
  • Bạn được: độc giả hoặc chuyên gia lắng nghe, tư vấn, tháo gỡ.
  • Mục này không có nhuận bút.